Chương 23: Sân trường xxoo chuyện (4)

“Nói dối, rõ ràng vừa rồi thầy chơi thật H!” Lăng Lạc Dạ vừa nói vừa gập thắt lưng , cúi đầu đến trước mặt La Thành, hắn nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mắt này không rời, như muốn thăm dò một cái gì đó ở trên khuôn mặt y vậy. Hắn chậm rãi mở miệng, thanh hương khẩu khí đánh thẳng vào mặt La Thành , đến gần bên tai La Thành nói: “Ha ha ! Lão sư ah , tại sao thầy lại đáng yêu như vậy ! Đều là nam nhân mà , làm chuyện này làm sao phải thẹn thùng như vậy !”

“A?” La Thành sửng sốt, hiển nhiên không có nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Lăng Lạc Dạ, phải qua vài giây y mới kịp phản ứng. Biểu tình trên khuôn mặt cứng nhắc cũng buông lỏng đi đôi chút . Y thở phào một hơi thật dài, thay đổi biểu tình tươi cười đối với Lăng Lạc Dạ: “Ha ha ha ! Ha ha ha ! Đều là nam nhân ! Em cũng hiểu được nga !”

Lăng Lạc Dạ khóe miệng khẽ nhếch lên , ngón tay thon dài chụp lên đôi tay đang gắp gao che tao huyệt không ngừng run rẩy của La Thành, nụ cười trên mặt càng trở nên quỷ dị hơn : “Lão sư, em đương nhiên hiểu được ! Hay em tới giúp thầy lộng có được hay không ?” Tuy là hỏi câu nhung lại mang theo giọng điệu mệnh lệnh không cho phép phẩn kháng, bàn tay to lớn càng trở nên bá đạo hơn khi cầm ngón tay của La Thành.

“A ! Không cần !!” La Thành hét lên một tiếng, mồ hôi vừa mới kịp khô lại bắt đầu tót ra như mưa , cả người không ngừng run , hai chân kẹp càng chặt hơn . Tay trái còn lại thì bị Lăng Lạc Dạ không chế ở giữa không trung , còn tay phải thì không dám thả lỏng, gắt gao che đậy đoá hoa nở rộ kia, hai má nóng đến đỏ bừng, trong đôi mắt to tròn đong đầy nước mắt, một bộ dạng sắp khóc , đôi môi khẽ run rẩy, khúm núm cầu xin nói :

“Đừng ~đừng mà ~ cầu ~ cầu xin em đó~ ”

Lăng Lạc Dạ cầm bản tay của La Thành từ từ thưởng thức, ngón trỏ khẽ vẽ vòng trong lòng bàn tay đẫm mồ hôi , khuôn mặt càng tới gần hơn chỉ còn một chút nữa là đυ.ng đến chóp mũi của đối phương:

“Làm sao lại muốn khóc rồi? Lão sư, vừa rồi em không có khi dễ thầy nha !”

La Thành cón chưa kịp nói dứt lời đã bị Lăng Lạc Dạ nói như thế , y cảm thấy sống mũi cay cay . Nước mắt đảo quanh hốc mắt một vòng rồi vội vàng chảy xuống , La Thành ủy khuất bĩu môi, thấp giọng nói: “Ưm ~ khó chịu ~ ”

“Khó chịu?” Lăng Lạc Dạ hỏi lại một câu , đôi môi mỏng khiêu gợi chuyển hướng tấn công đến vàng tai của La Thành ,hắn từ từ ngậm ,trêu đùa vật nhỏ trong miệng, một tay còn lại xoa vòng em của đối phương, lực dừng rất đúng động tác mềm dẻo , ha ha ! T So với trong tưởng tượng còn tốt hơn !

“Nơi nào của thầy khó chịu? Nói ra.”

“Ừ?” La Thành không được tự nhiên quay đầu đi, y muốn thoát khỏi Lăng Lạc Dạ đang không ngừng trêu trọc bên tai mình, đại não nhất thời chuyển động một chút.

“Không phải vừa rồi thầy nói khó chịu sao? Học trò của thầy rất muốn biết chỗ nào của thầy khó chịu?” Lăng Lạc Dạ lại lập lại một lần, bàn tay bên hông đột ngột tăng cường lực.

“Ưm ~” một tiếng rêи ɾỉ đã được cực lực nhẫn nại đột nhiên bật ra khỏi miệng, La Thành vội vàng ngậm chặt lại. Thấy đối phương không có phát hiện ra cái gì, mới xấu hổ lùi về phía sau một chút , nhưng lúc này y đã quên rằng mình vẫn đang ngồi trên bồn cầu, đằng sau cái gì cũng không có . Cho nên khi y cực lực lùi về phía sau mà lúc này Lăng Lạc Dạ cũng bỗng dưng buông lỏng tay , khiến có cả người y té ngửa về phía sau.

Lăng Lạc Dạ nhìn thấy y té lắn trên mặt đất cũng không chịu tới giúp đỡ mà đứng hai tay khoanh trước ngực nhìn bộ dáng tức cười của lão sư.

Trạng thái lúc này của La Thành là : cả người nằm ngửa ở trên mặt đất , hai chân mở rộng ở giữa không trung, mơ hồ có thể nhìn thất nơi thần bí hồng nhạt ở giữa kẽ mông ,một bên chân vẫn còn treo lủng lẳng cái quần của mình. Nhưng may là y vẫn không quên lấy hai tay gắt che lại hạ thân của mình.