Chương 41

Cảnh quay xong.

Chuyên viên trang điểm lại lau mồ hồi cho Hạ Luật.

Ở bên kia truyền đến âm thanh của Tần Nhất Xuyên.

Chuyên viên trang điểm cũng bị hấp dẫn mà nhìn qua.

Hạ Luật đứng đó, với mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt đen nhìn về hướng đó, không biết anh đã nhìn thấy gì, đôi mắt đờ đẫn trong giây lát, sau đó không hề có tình cảm mà quay đi, lông mi đen dày rũ xuống, che khuất đôi mắt không để lộ cảm xúc.

Thể chất của Trường Tuế khác hẳn với người thường, khi mặt trời lên cao, cả người có hơi mệt mỏi, giống như thực vật bị phơi héo vậy, không vực dậy nổi tinh thần.

Tần Nhất Xuyên mua cho cô một ly trà sữa lạnh, sau khi cô uống xong thoải mái hơn rất nhiều, nhưng cũng không muốn động đậy, cứ ngồi ở đó nhìn đoàn phim bận rộn.

Trường Tuế thông minh chịu khó học hỏi lại giỏi quan sát, lực chú ý cũng khắc hẳn với người thường, ở đoàn phim mấy ngày, cô thậm chí còn nghiên cứu điều kiện ánh sáng và yêu cầu về ánh sáng của phim trường, cô đã hỏi qua, phần diễn của cô còn phải đợi hai ngày nữa mới bắt đầu.

Hôm nay là quay cảnh Hạ Luật và Triệu Thần An lần đầu gặp nhau.

Trong bộ phim này, nhân vật Trường Tuế là người đánh thức Hạ Luật, mà Triệu Thần An là người kéo anh ra khỏi vực thẳm.

Trong nguyên tác cũng không miêu tả rõ xu hướng giới tính của nhân vật Triệu Thần An, mà nói rất mơ hồ.

Không khí giữa hai người như có ái muội như không, rất có sức hấp dẫn.

Từ góc nhìn của người xem, một người đàn ông tuấn tú thành thục cùng một thiếu niên xinh đẹp xuất hiện trong một bức tranh, không cần nói lời nói, chỉ ánh mắt ngầm cũng đủ để người ta liên tưởng đến nhiều thứ.

Trường Tuế uống trà sữa, xem hai người đối diễn, rất thích thú.

Tần Nhất Xuyên ngồi ở bên cạnh có, sự chú ý lại căn bản không đặt trên hai người đang diễn.

Ánh mắt của cậu ta vẫn luôn nhìn lén một bên mặt của Trường Tuế.

Lông mi của cô thật dài, ngồi ở một bên nhìn rất rõ ràng, đôi mắt đen giống như những viên ngọc đen được khảm giữa mi trên và mi dưới, đen và sâu, có cảm giác bí ẩn.

Làn da rất trắng, nhưng không có tí máu nào, giống như một miếng ngọc trắng mềm mại, tinh tế lại nhợt nhạt, khiến cho người khác nhịn không được cảm giác muốn bảo vệ cơ thể yếu ớt này.

Miệng cô ngậm ống hút, uống trà sữa, hai má phồng ra...

Nhìn... Rất đáng yêu.

Tại thời điểm trong đầu Tần Nhất Xuyên xuất hiện suy nghĩ này, trong lòng có hơi khác lạ, trên mặt cũng thấy nóng lên, uống một ngụm trà sữa lạnh để hạ nhiệt độ, kết quả bị sặc ho một trận.

Trường Tuế đúng lúc nhìn qua.

“Không có việc gì... Khụ khụ khụ chỉ là bị sặc một chút... Khụ khụ khụ.”

Tần Nhất Xuyên ho đến nỗi đỏ bừng mặt.

...

“Tần Nhất Xuyên có phải thích cô hay không? Ngày nào cũng quanh quẩn bên cạnh cô.” Phần lớn thời gian Lưu Oánh đều đang đợi diễn, mỗi lần chú ý đến Trường Tuế, đều thấy Tần Nhất Xuyên ở bên cạnh, cuối cùng cũng tìm được cơ hội có thể nói chuyện riêng với Trường Tuế, nhịn không được nói đùa với cô.

“Không phải.” Trường Tuế không hề do dự nói.

Lưu Oánh cầm quạt điện nhỏ hướng đến cổ thổi mát, cười nói: “Sao cô biết anh ta không thích cô? Tôi thấy Tần Nhất Xuyên giống như con mèo sắt lớn, đi theo cô vẫy vẫy đuôi.” Cô ta vừa nói, vừa quay sang nhìn hướng Tần Nhất Xuyên, kết quả đúng lúc nhìn thấy Trương Uyển Đình đang đứng đó nói chuyện với Tần Nhất Xuyên, ý cười trên mặt lập tức biến thành khinh thường: “Cô có nói qua với người đại diện của cô chưa? Nhanh chóng đổi trợ lý cho cô.”

Trường Tuế cũng nhìn qua, Trương Uyển Đình cầm một cây quạt nhỏ hướng về phía mặt Tần Nhất Xuyên.

Tần Nhất Xuyên giống như có hơi xấu hổ, né tránh sáu đó nói câu gì đó lập tức tránh ra.

Lưu Oánh có hơi khinh thường cười một tiếng: “Muốn địa vị cao hơn đến điên rồi.” Cô ta nói, nhìn Trường Tuế nói: “Cô đừng ngây ngốc cho người ta làm bàn đạp, nhanh chóng bảo người đại diện của cô đổi trợ lý thôi.”

Trương Uyển Đình còn quá trẻ, có tâm tư gì, thật sự quá rõ ràng.

Suốt ngày nịnh bợ người khác, ngày hôm qua còn quấn lấy nhϊếp ảnh gia hỏi cái này cái kia, hôm nay lại bắt đầu bám lấy Tần Nhất Xuyên.

Trường Tuế gật đầu: “Ừ, tôi đã nói rồi.”

Cô đã nói qua với Mập Mạp.

Mặc dù cô thích giúp đỡ người khác, nhưng cũng không muốn trở thành đá bị người ta tùy ý dẫm đạp qua sông.

...

Đến giờ cơm tối của đoàn phim, Trường Tuế cầm hai hộp cơm, vừa mới chuẩn bị đi tìm Hạ Luật, đã bị người khác gọi qua, nói là đạo diễn Tần muốn tìm cô.

Khi Trường Tuế đi tìm, thấy Tần Diệu văn đang cùng nhà sản xuất Chu đứng dựa vào tường vừa hút thuốc vừa nói gì đó.

Tần Diệu Văn nhìn thấy Trường Tuế trước, nói với nhà sản xuất Chu: “Cô ấy lại đây.”

Trường Tuế cầm hai hộp cơm qua đi qua: “Đạo diễn Tần, ông tìm tôi có việc gì sao?”

Nhà sản xuất Chu vốn đưa lưng về phía cô, nghe được Tần Diệu Văn nói chuyện quay người lại.

Trường Tuế vừa nhìn thấy mặt ông ta, lập tức biết xảy ra chuyện gì.

Cô bình tĩnh nhìn hai người đứng im lặng trước mặt.

Trong miệng nhà sản xuất Chu phun ra mộ ngụm khói, khói lượn lờ xung quanh, đôi mắt đầy tơ máu của ông ta nhìn Trường Tuế, sắc mặt có hơi xanh xao, giọng nói còn do dự: “Nghe nói cô biết bắt ma quỷ?”