Trường Tuế nghĩ đến đây, khóe miệng hơi nhếch lên, nở nụ cười thẹn thùng ngoan ngoãn.
Triệu Thần An ngẩn ra, khóe miệng cũng hơi nhếch lên.
Hạ Luật nhìn một màn này thu vào mắt, đáy mắt là một mảng hờ hững.
…
Buổi đọc kịch bản kéo dài từ một giờ chiều đến tám giờ tối, tất cả các diễn viên đều rất nghiêm túc và tập trung.
Điều này cũng xảy ra tương tự với Trường Tuế.
Mặc dù trước đây cô chưa từng tiếp xúc với lĩnh vực diễn xuất, nhưng sau khi tiếp xúc với nó, có nhanh chóng cảm thấy hứng thú, giống như lần đầu tiên Khương Tô dạy cô cách vẽ bùa, cô lập tức bị thu hút. Cô có thể viết hàng trăm lá bùa, hoàn toàn bị những lá bùa phù triện đó hấp dẫn, căn bản không cần Khương Tô thúc giục.
Diễn xuất cũng như vậy, thời điểm nhập vai diễn, cô có thể không cần lại trốn tránh những cảm xúc và ký ức đó, ngược lại có thể thể hiện nó ra ngoài.
Mà bầu không khí buổi đọc kịch bản chuyên chú nghiêm túc này cũng làm cô rất mê mẩn.
Trường Tuế cảm thấy Mập Mạp nói đúng, cô trời sinh để ăn chén cơm này.
Sauk hi kết thúc buổi đọc kịch bản, Tần Diệu Văn tổ chức liên hoan.
…
“Cô là Trường Tuế đúng không?” Lưu Oánh chủ động đến nói chuyện với Trường Tuế: “Lần trước ở tang lễ của mẹ đạo diễn Tần, chúng ta đã gặp nhau.”
Vốn dĩ Trường Tuế muốn đi lên trước gọi Triệu Thần An, lúc trước cô đã hỏi rõ, Triệu Thần An ở trong vòng này quả thật là nhân vật rất ghê gớm, cô hiểu được đạo lý dựa vào cây để hưởng bóng mát, tất nhiên sẽ không lãng phí mỗi quan hệ mà Khương Tô cho cô.
Không nghĩ tới Lưu Oánh sẽ chủ động tới nói chuyện với cô.
Trường Tuế nhìn cô ta, lấy tư thế của một người đi sau lễ phép chào hỏi với cô ta: “Chào chị Lưu Oánh.”
Cô có thể nhìn thấy rõ ràng có một vận mệnh tà khí đang dần chảy trên cơ thể Lưu Oánh.
Sau khi Lưu Oánh gặp được Trường Tuế ở tang lễ lần trước, vẫn luôn canh cánh trong lòng ánh mắt kia của Trường Tuế khi nhìn cô, nhưng bây giờ nhìn Trường Tuế, bộ dạng của cô thật sự bình thường, cô ta nhất thời không biết hỏi như thế nào, chỉ cười cười sau đó nói: “Tên này của cô thật đặc biệt, có ngụ ý gì sao/”
Trường Tuế cười tủm tỉm nói: “Chính là sống lâu trăm tuổi.”
Lưu Oánh ngẩn ra, sau đó cũng cười: “Ngụ ý này khá tốt. Người đại diện của cô có ở đây không? Nếu không ở đây cô ngồi cùng xe với tôi qua đó.”
Hôm nay Mập Mạp có việc, cho nên Trường Tuế bắt xe tới, nghe cô nói như vậy, Trường Tuế vui vẻ đồng ý.
Năm trước sau khí Lưu Oánh gặp được vận đỏ, công ty đã cung cấp một chiếc x echo cô.
Trường Tuế lên xe trước, khi Lưu Oánh khom lưng lên xe, từ trong cổ áo rơi ra một miếng Phật bài màu đen, sau khi cô ta lên, rất nhanh nhặt miếng Phật bài đen kia nhét lại vào cổ áo, cô ta dường như hơi để ý, liếc mắt nhìn Trường Tuế nhiều hơn.
Trường Tuế không kiêng dè, nhìn chằm chằm cô ta hỏi: “Cô mang Phật bài sao?”
Lưu Oánh theo bản năng cách lớp quần áo sờ miếng Phật bài, sau đó cười nói: “Đúng vậy, mẹ tôi khá mê tín, là bà ấy cho tôi, tôi tùy tiện mang theo.”
Trường Tuế cũng không chọc thủng lời nói dối của cô ta.
Phật bài kia không phải thứ tốt.
Nhưng Lưu Oánh bây giờ chắc là vừa mới được nếm ngon ngọt, còn chưa phản phệ, cô tất nhiên không vạch trần, cho dù cô nói ra Lưu Oánh cũng sẽ không bỏ được.
Hơn nữa Phật bài này giống như chỉ là vật trung gian, thứ tà ác hơn hẳn là đồ vật khác.
Lưu Oánh tất nhiên cũng không muốn Trường Tuế chú ý đến cái này, lập tức đổi chủ đề.
Trường Tuế cũng không phải người nói nhiều, ngược lại Lưu Oánh là người rất hay nói, nói nói cười cười, rất nhanh đã đến nơi.
Bởi vì nhiều người, liên hoan chia làm hai bàn ngồi.
Trường Tuế tới nhà hàng, mới phát hiện không tới, không khỏi có hơi thất vọng, vốn dĩ cô muốn tìm cơ hội nói với anh vài câu.
Bởi vì quan hệ với Tần Diệu Văn, cô được đón tới bàn của Tần Diệu Văn, người bên tay phải vừa vặn là Triệu Thần An.
Trường Tuế ngoan ngoãn chào hỏi: “Chào thầy Triệu.”
Triệu Thành An nhìn cô một cái, lần thứ ba thấy cô, cô đều cho anh ta cảm giác không giống nhau.
“Chào cô.”
Giọng nói của anh ta rất dễ nghe, giống như tiếng chuông chùa Thanh Sơn, trầm ổn mà du dương.
Trường Tuế cong đôi mắt: “Không biết cha anh có nhắc tới với anh về thầy của tôi chưa. Thầy của tôi gọi là Khương Tô, là bạn cũ của nhà họ Triệu.”
Triệu Thần An sửng sốt.
Không đợi Triệu Thần An phản ứng, một cô gái trẻ tuổi ở bên kia của anh ta cũng ghé qua chào hỏi với Trường Tuế: “Cô gọi là Trường Tuế ư, tên này của cô thật có ý, là ý sống lâu trăm tuổi sao?”
Trường Tuế nhìn cô gái trẻ, một cô gái hơn hai mươi tuổi xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt như nai con, mái bằng tóc buộc đuôi ngựa, nhìn ngây thơ lại đáng yêu, nhưng lại không có nhiều tóc, trán hơi to, nhưng không ảnh hưởng đến vẻ xinh đẹp của cô gái.
Vừa rồi cô ta giới thiệu mình tại buổi đọc kịch bản, cô ta là nữ diễn viên Trần Phi Duyệt, cũng giống như cô, là một nhân vật nhỏ trong kịch bản.
Nhưng Mập Mạp đã nói qua, ở trong phim Tần Diệu Văn, không có nhân vật nhỏ nào cả.