Sau khi tang lễ của bà cụ Tần kết thúc.
Đạo diễn Tần và bà Tần xuất phát đến chùa Thanh Sơn.
Vì Trường Tuế được chú ý đến trong tang lễ của bà cụ Tần, nhiệt độ khá cao, bộ phận tuyên truyền của công ty nắm được cơ hội này, marketing buộc chặt với đạo diễn Tần và Tần Nhất Xuyên, để cho Trường Tuế là một người mới còn chưa ra mắt, cũng đã có được nhiệt độ nhất định.
Công ty đăng ký cho cô một tài khoản weibo, tiêu đề đầu tiên phát trên weibo là: Chào mọi người, tôi là Khương Trường Tuế, xin mọi người chiếu cố nhiều hơn.
Hình ảnh kèm theo là ảnh chụp từ phía sau của Trường Tuế do Mập Mạp chụp khi cô đang đi dạo dưới bóng cây.
Chỉ trong ba ngày, đã có gần mười vạn fan.
Những fan này không phải công ty mua cho cô, mà là Mập Mạp đã gửi địa chỉ weibo của Trường Tuế cho Tần Nhất Xuyên.
Mặc dù Mập Mạp cũng không nhờ Tần Nhất Xuyên chuyển tiếp tuyên truyền, chỉ nói cho cậu ta đây là weibo của Trường Tuế.
Nhưng Tần Nhất Xuyên lập tức chia sẻ, trước khi đăng, cậu ta vắt óc suy nghĩ nên viết lời như thế nào, cuối cùng do dự rối rắm, chỉ đăng một icon đầu chó.
Tần Nhất Xuyên đã đăng ký weibo từ lâu, thỉnh thoảng sẽ đăng một ít thông tin hàng ngày lên weibo, có hơn sáu triệu fan, số lượt thích và bình luận thậm chí còn gần bằng với những người nổi tiếng, cậu ta vẫn luôn rất lười, chỉ thỉnh thoảng mới thay đổi một ít thông tin, mặc dù có mấy người bạn nghệ sĩ, nhưng ngày thường cũng không đăng tuyên truyền cho ai cái gì, lần này lại đặc biệt chia sẻ weibo của Trường Tuế, làm quần chúng ăn dưa càng thêm tò mò quan hệ của cậu ta và Trường Tuế.
Bởi vì có quan hệ với đạo diễn Tần và Tần Nhất Xuyên, tương lai của Trường Tuế đột nhiên rất lạc quan, thậm chí còn có rất nhiều kịch bản tìm đến cô.
Nhưng điều khiến cho Mập Mạp kích động, vẫn là nhận được điện thoại gọi thử vai của Từ Nghiêu.
…
Sáng sớm Mập Mạp đã lôi Trường Tuế từ trong ổ chăn ra, sau đó lái xe dẫn cô đi thử vai.
Vòng thử vai đầu tiên rất đơn giản, chỉ cần tự phát huy diễn một đoạn trong kịch bản.
Người phụ trách buổi thử vai là phó đạo diễn, nếu vòng thử vai này thành công thì đạo diễn Từ Nghiêu sẽ trực tiếp phỏng vấn.
Kịch bản được đưa tại hiện trường, Trường Tuế có nửa giờ chuẩn bị.
Mập Mạp sợ làm phiến đến Trường Tuế nên đi ra ngoài hành lang hút thuốc.
Trước đó, công ty đã sắp xếp cho Trường Tuế tham gia lớp học diễn xuất trong vài ngày, điều đáng kinh ngạc là Trường Tuế - một người mới chưa từng tiếp xúc với diễn xuất, lại có kỹ năng nhập vai trong một giây đáng kinh ngạc.
Cô chỉ cần xem kịch bản, có thể nhanh chóng nhập vai diễn, trong nháy mắt đọc kịch bản, cả người giống như biến thành nhân vật trong kịch bản kia, cảm xúc và thần thái đều có thể thể hiện đầy đủ hiệu quả được viết trong kịch bản.
Mập Mạp không biết làm sao Trường Tuế làm được như vậy, có lẽ đây là thiên phú dị bẩm của cô.
Lần đầu tiên Mập Mạp nhận thức sâu sắc được, cái gì mới gọi là “Ông trời thưởng cơm ăn”.
Mập Mạp không biết vì sao, Trường Tuế lại biết.
Điều này xuất phát từ thể chất bất thường của cô, giống như cô có thể tiếp thu được ký ức của Lâm Ngọc Nhu, cô cũng có thể tiếp thu ký ức của các quỷ hồn khác. Trong khi tiếp nhận ký ức của họ, cô cũng có thể cảm nhận được cảm xúc của họ ở trong mỗi giai đoạn của cuộc đời, gọi là “cộng tình”.
Mà những ký ức và cảm xúc ấy sẽ được lưu trữ ở một vị trí nhất định của hệ thống trí nhớ của Trường Tuế.
Vào lúc Trường Tuế cần đến, có thể sử dụng bất cứ lúc nào.
Trong đầu cô chứa đựng ký ức về cuộc đời của rất nhiều người, bao gồm cả hỉ nộ ái ố, sinh ly tử biệt.
Cô dễ dàng thiết lập mối quan hệ với các nhân vật trong kịch bản, đồng thời sinh ra đồng cảm.
Trường Tuế ngồi ở trên ghế, đối mặt với phó đạo diễn, dùng giọng điệu bình tĩnh nói ra vài câu của kịch bản kia, giọng nói của cô bình tĩnh như vậy, ánh mắt lại buồn bã, nói xong khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng nước mắt lại rơi xuống…
Phó đạo diễn ngồi ở trên ghế, nhìn chằm chằm vào mặt Trường Tuế, sau khi im lặng một lúc lâu, quay đầu hỏi Mập Mạp: “Trước đây cô ấy thật sự chưa học diễn xuất?”
Lúc trở lại trên xe, Mập Mạp không nhịn được vui vẻ, cười toe toét: “Cô vừa nhìn thấy không? Khi cô vừa rơi nước mắt, phó đạo diễn kia nhìn đến choáng váng! Tôi nói với cô, kỹ năng diễn xuất này của cô, chính là chén cơm trời sinh, cô biết cái này nghĩa là gì không? Cái này gọi là ông trời cho miếng ăn! Nhân vật này chắc chắn lấy được, chúng ta trở về chờ thông báo thôi.”
Trường Tuế im lặng một lúc lâu, suy nghĩ đột nhiên bay xa.
Trường Tuế nhớ tới bản thân lúc ban đầu, rất dễ dàng bị mắc kẹt trong cuộc sống và cảm xúc của những người này, khi đó cô còn nhỏ, không biết xử lý như thế nào, cũng không có người đồng ý giúp đỡ cô, hơn nữa bản thân cô cũng không giống người bình thường, cô dần dần trở nên quái dở, trở nên thu mình và sống nội tâm, thể hiện sự trưởng thành hoàn toàn không phù hợp với các bạn cùng lứa tuổi.
Khi đó cô còn chưa học được cách làm sao để che dấu sự “khác thường” của mình, cô thường xuyên nói chuyện với “không khí”, sẽ nhìn thấy được nhưng thứ kỳ quái mà người khác không thấy được.