Chương 26

Diện mạo của Trường Tuế, ở trong giới giải trí không tính là đứng đầu, nhưng khí chất rất đặc biệt, trong vòng còn chưa có người như vậy, khiến người khác nhịn không được nhìn thêm vài lần.

Đặc biệt là khi nhìn thấy bà Tần nắm tay cô, Từ Nghiêu không khỏi tò mò thân phận của cô.

Bà Tần ôm vai Trường Tuế, nói: “Tiểu Khương, giới thiệu với cháu, đây là đạo diễn Từ Từ Nghiêu. Đạo diễn Từ, đây là Tiểu Khương, là hậu bối của tôi, cũng đang chuẩn bị ra mắt làm diễn viên.”

Bà Tần nói đến những thứ này, chính là giới thiệu mối quan hệ cho Trường Tuế.

Điều này làm cho Từ Nghiêu ngạc nhiên.

Trường Tuế thoải mái chào hỏi Từ Nghiêu: “Chào đạo diễn Từ.”

Từ Nghiêu cười gật đầu, sau đó nói: “Đúng lúc, tôi ở bên kia cũng có một vai diễn, khi nào rảnh có thể lại thử vai.”

Địa vị của Từ Nghiêu ở trong giới thấp hơn Tần Diệu Văn một ít, nhưng cũng là đạo diễn lớn nổi tiếng.

Mập Mạp không nghĩ tới bà Tần sẽ đề cử Trường Tuế với Từ Nghiêu, nghe Từ Nghiêu nói như vậy, vội vàng đến bên cạnh đưa danh thϊếp của mình: “Chào đạo diễn Tần, tôi là người đại diện của Tiểu Khương, đây là danh thϊếp của tôi.”

Từ Nghiêu nhận lấy danh thϊếp của hắn, sau đó hỏi Tần Diệu Văn về việc chuẩn bị cho bộ phim mới.

Mặc dù là lễ tang, nhưng chỉ cần là nơi có người, sẽ có xã giao.

Cách đó không xa, nhà sản xuất Chu nhìn bên này, liếc mắt đã nhận ra Trường Tuế nói: “Ôi, đây không phải là cô gái ngày đó đến thử vai sao? Tôi nhớ rõ tên còn rất đặc biệt, gọi là gì nhỉ?”

Triệu Thần An đứng ở một bên cúi đầu lễ ba cái, cắm nhang vào trong lư hương, sau đó quay người nhìn về phía bên kia, trong miệng nói ba chữ: “Khương Trường Tuế.”

Nhà sản xuất Chu lập tức nói: “Đúng đúng đúng! Chính là cô ấy, sao cô ấy lại ở đây?”

Triệu Thần An nhìn Trường Tuế đứng một mình, hơi suy nghĩ.



Trường Tuế đứng ở cửa, bình tĩnh mà nhìn tất cả những người ra vào.

Hôm nay tất cả những người tới phúng viếng, trang phục mặc chủ yếu là màu đen, những người nổi tiếng ngày thường xinh đẹp hôm nay rất khiêm tốn, hầu hết đều mặc đồ đen và che mặt bằng khuôn mặt vô cảm.

Bên ngoài đột nhiên xôn xao.

Một người bước xuống từ xe Audi màu đen đi vào.

Hạ Luật xuất hiện ở đâu cũng khiến người ta khó có thể không chú ý đến.

Mặc dù anh ấy mặc đồ đen như những người khác nhưng anh là người nhìn đẹp nhất trong những người mặc đồ đen.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, quần tây đen, khuôn mặt vô cảm, không hề che giấu biểu cảm thờ ơ, bầu không khí u ám và lạnh lùng bao quanh anh ấy rất phù hợp với không khí của lễ tang.

Trường Tuế nhìn anh đi đến linh đường.

Nhìn thấy anh bước đến mình ngày càng gần, ánh mắt anh chỉ liếc qua cô không hề dừng lại, giống như cô chỉ là một chậu hoa hình người ở chỗ đó, trong mắt không có chút gợn sóng, mắt nhìn thẳng đi qua cô.

Trưởng Tuế lại ngửi được mùi hương dễ chịu trên người anh, sạch sẽ, mát lạnh, giống như tuyết.

Lần trước Mập Mạp đã từng nói tên của anh ấy.

Gọi là gì?

Hạ Luật?

Cô thích mùi hương trên người anh, còn có đôi mắt quá đẹp phủ đầy sương giá của anh.

Một ngôi sao đơn độc trên trời, một đứa trẻ không có người thân.

Cùng với cô thật là trời sinh một đôi.

Khi Trường Tuế đi vào, nhìn thấy Hạ Luật đang nói chuyện với Tần Nhất Xuyên.

Hai người cao gần bằng nhau, nhưng dáng người Hạ Luật rõ ràng gầy hơn Tần Nhất Xuyên, cùng một khung hình, mặc dù đều mặc đồ đen nhưng khí chất hoàn toàn trái ngược nhau, một lạnh một nóng, một người tối tăm lạnh lẽo, một người ấm áp sáng ngời, nhưng vì hai người đều có khuôn mặt đẹp, cho nên hình ảnh rất đẹp mắt.

Trường Tuế đứng ở trong góc ngắm nhìn một lúc rồi đi thẳng tới.

Vốn dĩ Tần Nhất Xuyên đang nói chuyện với Hạ Luật, nhìn thấy Trường Tuế đi tới, ánh mắt lập tức nhìn qua.

Hạ Luật cũng chú ý tới, nhìn sang, ánh mắt lạnh nhạt.

“Trường Tuế, cô đi đâu vậy? Vừa rồi tôi không thấy cô ở đâu cả.” Tần Nhất Xuyên hỏi.

“Ở cửa.” Ánh mắt Trường Tuế dừng trên mặt Hạ Luật.

“Hạ Luật chắc là cô biết chứ?” Tần Nhất Xuyên nói xong lại giới thiệu với Hạ Luật: “Hạ Luật, đây là Trường Tuế, cô ấy có một vai diễn cùng anh ở phim mới của cha tôi.”

Hạ Luật chỉ thản nhiên gật đầu một cái rồi bước đi, như thể anh căn bản không nhớ rõ.

Tần Nhất Xuyên nói với Trường Tuế: “Cô đừng để ý, Hạ Luật khá lạnh lùng, đối với ai cũng như vậy.” Cậu ta lại hỏi cô: “Cô có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì trước hay không?”

Trường Tuế nói: “Không cần.” Cô nhìn khắp nơi, nói: “Ở đây không còn việc gì khác của tôi, tôi đi trước.” Nói xong, bước chân cô đột nhiên dừng lại, ánh mắt rơi vào người phụ nữ đang nói chuyện với vợ chồng đạo diễn Tần.

“Làm sao vậy?” Tần Nhất Xuyên nhìn theo ánh mắt của cô.

“Người kia là ai?” Trường Tuế hỏi.

“Cô nói người đang nói chuyện với cha tôi kia sao? Cô không biết?” Tần Nhất Xuyên hơi kinh ngạc.

Trường Tuế lắc đầu.

Tần Nhất Xuyên nói: “Đó là Lưu Oánh, bộ phim mới của cha tôi quyết định cô ấy diễn Liễu Vân. Cô ấy làm sao vậy?”