Trường Tuế cảm thấy hơi hài lòng với thái độ của hắn ta, bắt đầu kể lại những ký ức lúc còn sống của hai ác quỷ: “Người là do Chu Thế Chính gϊếŧ, Lâm Ngọc Nhu phát hiện Chu Thế Chính bao nuôi tình nhân ở bên ngoài, hai người cãi nhau một trận lớn ở nhà, Lâm Ngọc Nhu muốn ly hôn với Chu Thế Chính, hơn nữa còn nói muốn Chu Thế Chính ra đi với hai bàn tay trắng, Chu Thế Chính không muốn mất đi tất cả, trong lúc đánh đã bóp chết Lâm Ngọc Nhu, mà một màn này bị con gái của bọn họ nhìn thấy, con gái hắn ta sợ hãi tới mức bỏ chạy, hắn ta đuổi theo, kết quả con gái hắn ta không cẩn thận ngã xuống bậc thang đầu đập xuống đất mà ngất đi. Chu Thế Chính lo sợ sự việc bại lộ, chôn sống con gái đã ngất và Lâm Ngọc Nhu bị hắn ta bóp chết dưới tầng hầm.”
Chu Thế Chính vốn là một chàng trai có gia cảnh khó khăn, dựa vào khuôn mặt đẹp trai và giả vợ thâm tình mà lừa được tiểu thư Lâm Ngọc Nhu, bởi vì thương con, mà cha của Lâm Ngọc Nhu lại chỉ có Lâm Ngọc Nhu là con gái duy nhất, hơn nữa Chu Thế Chính biểu hiện ra ngoài rất thâm tình, nỗ lực che mắt mọi người, cho nên mặc dù cha của Lâm Ngọc Nhu chỉ trích xuất thân của hắn ta, nhưng ông ấy vẫn đồng ý cho hắn ta làm rể nhà họ Lâm.
Sau khi kết hôn, Chu Thế Chính rất ân cần chăm sóc và nghe lời vợ, sau khi sinh con gái, hắn ta càng yêu quý cô ấy hơn, ở công ty cũng làm việc chăm chỉ, chịu khó làm ăn, cha vợ càng ngày càng hài lòng với hắn ta, khá nhiều công việc quan trọng trong công ty đều giao cho hắn ta.
Nếu không phải tình nhân nuôi dường ở bên ngoài của Chu Thế Chính mang thai đến tìm Lâm Ngọc NHu đòi lên chính thất, khả năng Chu Thế Chính sẽ lừa gạt cô ấy cả đời.
Nhưng trên đời này từ trước đến nay không có nếu như.
Đội trưởng Nghiêm nghe Trường Tuế nói xong những lời này, một lúc lâu cũng không nói chuyện.
Im lặng một lúc lâu, vẻ mặt của hắn ta hơi kỳ quái hỏi: “Những cái này cũng là cô cảm nhận được?”
Trường Tuế hơi mỉm cười: “Tôi chỉ nói những thứ mà tôi biết, cung cấp cho các anh ý kiến để điều tra vụ án.”
Trên thực tế, những gì Trường Tuế nói hoàn toàn phù hợp với kết quả giám định pháp y.
Mà những điều cô nói, cũng là suy luận với buổi sáng hôm nay của bọn họ về động cơ và quá trình phạm tội.
Đến lúc này, nếu vẫn giữ thành kiến và coi thường Trường Tuế, đội trưởng Nghiêm cũng không có khả năng trở thành đội trưởng đội cảnh sát hình sự, ánh mắt hắn ta không còn hùng hổ dọa người, mà mang theo vài phần nghiên cứu, vài phần tò mò, còn có vài phần kinh ngạc sợ hãi mà bản thân hắn ta không để ý đến: “Cô có thể nói cho biết biết, làm sao cô “cảm ứng” được không?”
Trường Tuế mỉm cười: “Bí mật của ngành, không thể tiết lộ ra bên ngoài.”
Đội trưởng Nghiêm: “…”
Hai mươi phút sau.
Trường Tuế uống trà sữa đi ra khỏi cục cảnh sát.
Hơn mười phút sau, cô xuất hiện ở bên ngoài cửa lớn của biệt thự nhà họ Tần.
Cô đứng ở xa, nhìn căn biệt thự đứng sừng sững ở đó.
Cũng bởi vì Chu Thế Chính sợ hãi, đặc biệt mời cao nhân đến, sửa lại bố cục căn nhà, làm thành trận pháp trấn hồn, thậm chí còn không yên tâm, tạo ra những phong ấn rất mạnh dưới tầng hầm.
Việc tổn hại âm đức như vậy mà cũng chịu làm, chỉ sợ cao nhân này cũng không có lòng tốt gì.
Bởi vì sợ hãi, trong ba mươi mấy năm tiếp theo, kế thừa gia sản của cha vợ, hắn ta thích từ thiện, hơn nữa còn trở thành một nhà từ thiện nổi tiếng ở địa phương.
Thậm chí trước khi chết đi, còn dặn dò con hắn ta, cho dù như thế nào cũng không được bán chỗ bất động sản này.
Đáng tiếc con của hắn ta là loại phá hoại, sau khi ông ta chết không được mấy năm, con trai đã bán căn nhà này đi.
Mọi người đều cho rằng ông ta là người tốt, thậm chí còn thấu hiểu nỗi đau của ông ta khi mất đi người vợ và con gái yêu.
Lại không biết vợ hắn ta, đã bị chôn ở dưới tầng hầm, mang nỗi oan mà chết, không được siêu sinh, thậm chí còn không được làm cô hồn dã quỷ, bị trấn áp ở dưới mặt đất mấy chục năm, oán khí hóa thành ác quỷ.
Trong lòng Trường Tuế bất mãn.
“Trên đời này có hàng nghìn hàng vạn chuyện bất công, con đều có thể quản hết được sao?” Khương Tô từng nhướng mày nhìn cô, dường như trào phúng lại giống như nhắc nhở.
Khi đó Trường Tuế mười hai mười ba tuổi, nghiêm túc trả lời bà: “Không thể. Nhưng có con ở đó con có thể lo liệu được.”
Năm nay Trường Tuế mười chín tuổi, tâm lý của cô đã không giống với năm mười hai mười ba tuổi, nhưng trong lòng cô vẫn có hơi bất mãn, mà chuyện trước mắt này, cô có thể lo liệu được.
Ba giờ chiều, Trường Tuế để Mập Mạp ở lại bên ngoài, một mình xách ba lô đi vào biệt thự.
Cảm giác lạnh lẽo trong nhà này đã giảm bớt, mức độ âm khí giảm đi rất nhiều.
Trường Tuế đóng cửa lại, kéo tất cả tấm rèm trong phòng khách lại, ngăn cách với ánh sáng bên ngoài.
Biệt thự trở nên tối tăm u ám.