Chương 20

Xe dừng lại ở một ngõ nhỏ.

Mập Mạp dừng xe, kết quả gọi cô như thế nào cũng không tỉnh, hắn đưa tay sờ lên nhân trung của cô.

Quả nhiên!

Lại không có hơi thở!

Lại sờ động mạch ở cổ.

Cũng không đập.

Nhưng chuyện vừa rồi xảy ra ở nhà họ Tần, trước lạ sau quen, lúc này Mập Mạp bình tĩnh hơn rất nhiều, mặc dù trong lòng còn có hơi sợ hãi, cũng không đi đánh thức ông Tôn, trong bóng tối bế Trường Tuế ra khỏi xe về nhà.

Đặt Trường Tuế xuống giường đắp chăn lên, Mập Mạp đột nhiên phát hiện, căn phòng này giống hệt nhà họ Tân? Lạnh căm căm?



Mập Mạp cho hắn bùa an thần, cả đêm cũng không gặp ác mộng, sáng ngày hôm sau, hắn chạy tới xem Trường Tuế.

Vào phòng, nhìn thấy Trường Tuế đang ngồi ở phòng khách ăn bánh bao.

Hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Ông Tôn đâu rồi? Lại đi chơi chim rồi à?”

Con chim ông Tôn nuôi có thể coi là sống rất lâu, từ nhỏ đã ở đó, bây giờ cũng là thế hệ ông nội.

Trường Tuế gật đầu, nhét một chiếc bánh bao nhỏ vào trong miệng, lại uống ừng ực nửa ly sữa đậu nành.

Mập Mạp nhìn trên bàn cón rất nhiều món ăn sáng, cũng ngồi xuống tùy tiện ăn hai miếng.

Mập Mạp nhìn dấu tay trên cổ Trường Tuế còn nghiêm trọng hơn ngày hôm qua, hỏi: “Thế nào rồi? Cổ họng còn đau không?”

Trường Tuế nói: “Không đau.”

Đau thì không đau, nhưng dấu vết nhìn hơi dọa người, từ nhỏ cô va chạm rất dễ để lại dấu vết, huống hồ tình huống ngày hôm qua thiếu chút nữa cổ bị đứt, phải mất mười ngày nửa tháng mới mờ được.

Mập Mạp nói: “Nhìn qua rất dọa người.” Hắn bỏ vào trong miệng hai cái bánh quẩy, điện thoại di động đặt trên bàn của hắn vang lên, màn hình sáng lên, hắn cầm lấy nhìn qua, lập tức nhấn vào: “Ôi, là Tần Nhất Xuyên gửi wechay, hỏi tôi cô đã tốt hơn chưa. Cậu ấy còn rất quan tâm đến cô.”

Ngoài miệng hắn nói vậy, thuận tay trả lời wechat.

Sau đó lại hỏi: “Thứ kia còn chưa bắt được, có phải vẫn phải đến nhà của đạo diễn Tần hay không?”

Muốn nói hắn cũng không phải người bình thường, ngày hôm qua xảy ra chuyện đó, nếu đổi lại là người khác, bây giờ sợ rằng tránh Trường Tuế còn không kịp, hắn cũng không biết mình thiếu mất sợi dây thần kinh nào, ngày hôm qua còn sợ muốn chết, nhưng hôm nay vẫn nghĩ nên phải làm gì.

Trường Tuế đã thấy nhiều người tránh cô còn không kịp, Mập Mạp như vậy, cô lại cảm thấy hơi kỳ lạ, gật đầu nói: “Sẽ đến sau.”

Cô còn phải nghiên cứu trận pháp trấn hồn, cô chưa từng thấy trường hợp nào mà dùng nhà làm trận pháp trấn hồn nào như thế này, nên mới nghiên cứu kỹ hơn.



Cô vừa ăn xong bữa sáng, cảnh sát đã gọi điện thoại đến.

Bảo Trường Tuế đến cục cảnh sát hình sự một chuyến để phối hợp điều tra.

Nhiệm vụ chính bây giờ của Mập Mạp là dẫn theo Trường Tuế, hắn vội lái xe đưa Trường Tuế đi.

Đội trưởng Nghiêm ngồi sau bàn làm việc, cái bàn rất lộn xộn, hắn ta cũng không thu thập được gì, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Trường Tuế ngồi trước bàn làm việc: “Rốt cuộc làm sao mà cô biết được những thông tin đó?”

Đêm qua đào được hai thi thể kia, mười mấy người của đội cảnh sát hình sự cả đêm không ngủ, tăng ca để điều tra vụ án này.

Kết quả càng điều tra càng kinh ngạc, đặc biệt là đội trưởng Nghiêm người đang nói chuyện với Trường Tuế.

Bởi vì tin tức điều tra ra, giống hệt những gì mà Trường Tuế nói.

Hai thi thể một lớn một nhỏ kia, chính xác là của hai mẹ con đột nhiên mất tích vào hơn ba mươi năm trước, họ là chủ nhân ban đầu của căn nhà này, một doanh nhân giàu có ở Thành Bắc đã qua đời cách đây mấy năm, cũng là vợ của nhà từ thiện nổi tiếng Chu Thế Chính.

Hơn ba mươi năm trước vợ của Chu Thế Chính mất tích, là đích thân ông ta báo cảnh sát, lúc ấy Chu Thế Chính và vợ yêu thương nhau, càng nuông chiều đứa con gái duy nhất, bạn bè người thân đều công nhận, sau khi vợ mất tích, đích thân ông ta báo cảnh sát, sau này đưa tin treo thưởng một số tiền lớn nên không ai nghĩ đến Chu Thế Chính.

Sau này vẫn không thể tìm được, vụ án mất tích cứ như vậy thành án treo.

Nhưng bây giờ thi thể được đào lên từ tầng hầm của ngôi nhà mà họ sống, người có phạm tội có khả năng cao nhất chính là Chu Thế Chính.

Điều khiến đội trưởng Nghiêm sợ hãi là làm sao mà Trường Tuế biết được.

Trường Tuế ngồi trước bàn làm việc, bình tính nói: “Tôi đã nói rồi, là anh không tin tôi.” Cô lười biếng tựa lưng vào ghế, khóe miệng cười như không cười: “Đội trưởng Nghiêm, tôi không phải người phạm tội, vụ án mạng này là tôi giúp các anh phá án, đề nghị anh có thái độ tốt hơn với tôi, tôi sẽ không vui, nếu tôi không vui, tôi sẽ không nói cái gì cả.”

Đội trưởng Nghiêm im lặng nhìn cô trong chốc lát, Trường Tuế vẫn luôn rất bình tĩnh, vẻ mặt nghiêm túc dần dần dịu đi, giọng điệu cũng tốt hơn nhiều: “Được rồi, bây giờ hãy nói cho tôi biết tất cả những thông tin mà cô biết.” Dừng lại một lát, lại nói thêm ba chữ: “Có thể không?”

Trường Tuế hơi nhướng mày: “Anh không chuẩn bị gì cho tôi uống sao?”

Đội trưởng Nghiêm kiên nhẫn hỏi: “Cô muốn uống gì?”

Trường Tuế: “Trà sữa.”

Đội trưởng Nghiêm cầm điện thoại trên bàn, bảo người đi mua trà sữa.

“Tôi đã gọi người đi mua, bây giờ cô có thể nói trước được không?”