Chương 2

Trường Tuế bị nó cuốn lấy, không có biện pháp, dừng bước chân lại, rốt cuộc mở miệng cảnh cáo nó: "Cho em uống nước xong, em không được quấn lấy tôi nữa."

Tiểu yêu quái lập tức thu lại đầu lưỡi xanh của nó, cười tủm tỉm gật đầu.

Một con tiểu yêu quấn người.

Trường Tuế đi đến một cửa hàng tạm hóa, mua hai chai nước.

Nhìn đến tiểu yêu quái đi chân trần nhảy qua nhảy lại trên mặt đất xi măng có nhiệt độ cao, cô lại mua cho tiểu yêu quái một đôi dép lê, ném cho hắn.

Tiểu yêu quái ôm dép lê, vui vẻ há miệng, lộ ra hai chiếc răng nanh trắng sắc nhọn.

Trường Tuế dẫn nó đến sau cây, vặn nắp chai nước đưa cho nó.

Nó ôm bình nước, uống ừng ực một hơi hết chai nước, bụng dần dần phồng lên, uống xong một chai lại duỗi tay về phía cô, Trường Tuế lại vặn chai thứ hai cho nó.

Nó không uống, giơ lêи đỉиɦ đầu, đem nước giội từ trên đỉnh đầu xuống, nó vui vẻ nhảy nhót, trong miệng phát ra âm thanh thoải mái.

Giội xong một bình nước, nó thoải mái run cầm cập, hai trồi xanh trên đầu cũng run run, dường như trở nên xanh hơn.

"Ai?"

Chờ đến lúc nó phản ứng lại, đã không thấy Trường Tuế đâu.

....

Trường Tuế cầm ô, nhìn tiểu yêu quái đi vòng quanh tìm mình, khóe miệng cô nhếch lên, chậm rãi quẹo vào một ngõ nhỏ, dọc theo đường nhỏ đi vào trong khoảng sáu trăm mét, cô dừng lại trước một tòa nhà cũ.

Tòa nhà cũ này cũng coi như một truyền kì ở thành phố Bắc.

Chứng kiến sự phát triển nhanh chóng của thành phố Bắc trong mấy chục năm trở lại đây, cho dù hoàn cảnh xung quanh có thay đổi như thế nào thì khu vực xung quanh của tòa nhà cũ này vẫn chưa từng bị động đến, vẫn là diện mạo của mấy chục năm trước, nằm trong những ngôi nhà cao tầng cao lớn giống như một bãi đất trũng.

Tòa nhà hai tầng theo phong cách phương Tây, vì có lịch sử lâu đời nên mặt tường bị loang lổ, bụi bặm, rải rác một ít dây thường xuân, cho dù được ánh sáng chiếu vào cũng không ngăn cản được âm khí dày đặc.

Một người đàn ông béo xách theo hai túi rác đi ra cửa, vừa đi vừa chửi thề, vô tình quay đầu lại, thình lình, thiếu chút nữa không bị dọa nhảy dựng lên.

Một bóng người mảnh khảnh màu đen đang cầm chiếc ô lớn màu đen đứng trước căn nhà cũ mấy chục năm không có người ở, khuôn mặt nhìn hắn không nhúc nhích.

Hắn che ngực đầy đặn của mình lại, nhịn không được mắng: "Ai a cô! Ban ngày ban mặt giả thần giả quỷ!"

Một âm thanh yếu ớt từ dưới ô truyền đến.

"Người sống ở đây ở đâu?"

Là một cô gái!

Người đàn ông mập mạp nhất thời chấn động, ánh mắt từ dưới ô nhìn lên, nhìn thấy chiếc cằm nhọn trắng nõn như tuyết của cô gái: "Cô tìm ông nội Tôn sao?"

Ông nội Tôn đã nói qua, nếu một ngày có cô gái mười mấy tuổi đến tìm ông, nhất định phải thông báo cho ông ấy.

Người dưới ô nói: "Dạ".

Người đàn ông mập mạp đi hai bước đến bên này: "Ông nội Tôn không có ở nhà sao?"

Người dưới ô nói: "Không có."

Bên trong chỉ có quỷ, không có người.

Người đàn ông mập mạp nói: "Vậy tám phần là đi quán mạt chược chơi mạt chượt rồi, cô chờ ở chỗ này hay đi cùng tôi qua đó?"

Người dưới ô nói: "Tôi chờ ở chỗ này."

Người đàn ông mập mạp nói: "Vậy được, cô chờ ở đây, tôi đi gọi cho cô."

Năm nay ông Tôn đã sắp tám mươi tuổi.

Những ông già hàng xóm đều nói, ông Tôn là thành tinh, tám mươi tuổi nhưng nhìn chỉ như năm mươi tuổi, mắt không mờ tai không điếc, chân cũng rất nhanh nhẹn, ngay cả tóc trên đầu cũng là màu lam đen, trời nóng bức, ông mặc một chiếc áo khoác dài màu lam, người gầy, ánh mắt trong trẻo, có thể thấy được khi còn trẻ rất đẹp trai.

Những người thuộc thế hệ trẻ đều đã nghe qua câu chuyện lúc còn trẻ của ông Tôn.

Ông Tôn khi còn trẻ thích một cô hái, sau đó cô gái bỏ trốn, ông vẫn luôn trông coi ở ngôi nhà cũ u ám này, sống cô độc hết quãng đời còn lại.

Thời điểm người đàn ông mập mạp tiến vào quán mạt chược, ông Tôn đang sờ sờ bài.

Mập mạp đi đến phía sau ông, nói: "Ông nội Tôn, có người đến nhà ông."

Ông nội Tôn dùng ngón tay mân mê những đường trên mạt chược, quanh năm ở trên cầu vượt làm nghề xem bói, xem như có chút danh tiếng, thường có người tìm đến cửa, không có gì ngạc nhiên: "Chờ tôi đánh xong ván này đã."

Mập mạp nói: "Là một cô gái, giống với người mà ông nói, mười sáu bảy tám tuổi."

Tuy rằng không nhìn thấy mặt, nhưng nghe âm thanh, phỏng đoán cũng lớn như vậy.

Tay ông Tôn run lên, mặt chược vừa mới cầm trên tay đều rơi xuống.

Ông không nói một câu, kéo ghế đi ra ngoài.

"A, ông Tôn, tiền của ông!"

Dường như ông Tôn không nghe thấy, cũng không quay đầu lại ra khỏi quán mạt chược, bước chân của ông càng ngày càng nhau, lúc sau cơ hồ như muốn chạy.

Mạp mạp đuổi theo ra ngoài, ông Tôn đã chạy đi rất xa.

Xa xa, ông Tôn nhìn thấy người đứng ở cửa, tâm lập tức lạnh, bước chân cũng chậm lại.

Không phải cô ấy...

Cho dù người này đem người bịt kín mít, cũng không nhìn thấy mắt, nhưng hắn chỉ cần nhìn thần hình cũng biết, người này không phải Khương Tô.

Bước chân của ông chậm lại, chãi rãi đi qua, tâm trạng bình tĩnh trở lại.

"Cô gái, cô tìm tôi có chuyện gì sao?"