Chương 20: Khi tảng đá biến thành đá vụn
Buổi tối là bữa cơm tất niên, từ lãnh đạo đến nhân viên của cả văn phòng hầu như đều có mặt. Mâm chính gồm các lãnh đạo và cán bộ chủ chốt, bàn thứ hai và bàn thứ ba là giám đốc các tỉnh và nhân viên marketing, Tuần Tuần tự giác ngồi vào cùng với nhân viên phục vụ. Chu Thuỵ Sinh ngồi bên cạnh Trì Trinh, chào xong, nhìn thấy bàn chính còn chỗ, cứ vẫy tay ra hiệu bảo cô tới đó ngồi.
Chẳng đời nào Tuần Tuần lại chịu như vậy, nên cô chỉ mỉm cười từ chối. Nhưng Chu Thuỵ Sinh thì quyết không thôi mà đến tận nơi để giục cô. Bàn của bộ phận phục vụ vốn đông người, Tuần Tuần sợ mình cứ từ chối mãi thì sẽ không hay, đành theo Chu Thuỵ Sinh đổi vị trí, nhưng lại đúng vào chỗ đối diện với Trì Trinh và Tôn Nhất Phàm.
Giữa bữa tiệc, Trì Trinh chủ động chúc rượu Tôn Nhất Phàm, với ý muốn giảng hoà, Tôn Nhất Phàm cũng vui vẻ đón nhận. Hai người lại cười nói với nhau như thường. Điều khiến Tuần Tuần bất ngờ là bữa tiệc đã qua rất nhẹ nhàng, không có chuyện gì ngoài dự đoán, cũng không có chuyện lời qua tiếng lại, mà đúng như ý nghĩa vốn có của bữa cơm tất niên vui vẻ, hoà thuận.
Sau khi đã qua ba tuần rượu, Chu Thuỵ Sinh nhắc Trì Trinh nên chủ động chúc rượu các nhân viên, Trì Trinh liền mời Tôn Nhất Phàm cùng cầm ly đi chúc rượu ở các bàn một lượt. Buổi tối hôm nay xem ra hai người ấy cũng rất hào hứng uống rượu, không những chúc mỗi người một chén, mà khi nhân viên chúc lại cũng uống hết.
Không phải là lần đầu tiên Tuần Tuần chứng kiến cảnh Trì Trinh uống rượu, nhưng anh ta có say thật hay không thì cô cũng không rõ lắm, chỉ biết rằng lần này, sau khi chúc hết một lượt nhân viên của các bàn khác thì bước chân của anh ta không còn vững nữa, lời nói cũng ít giữ gìn hơn. Tôn Nhất Phàm cũng uống không ít, tuy nhiên sắc mặt không hề đỏ mà ngược lại cứ tái đi.
Sau khi đi hết một vòng ba bàn, hai người quay lại chúc những người cùng mâm. Tuần Tuần ngồi ở cuối bàn, vì thế đương nhiên là người được chúc sau cùng. Trì Trinh chúc Trần Châu xong, khi đến lượt Tuần Tuần, Tuần Tuần đứng lên cầm ly rượu cung kính chờ, nhưng khi Trì Trinh giả bộ như không nhìn thấy cô mà quay sang nói cười với mấy cô gái ở bộ phận phục vụ.
“Này, này, đừng có trốn nhé, vẫn còn một người nữa đấy”, Trần Châu có vẻ bất bình thay cho Tuần Tuần.
Trì Trinh xua tay đáp: “Không uống nữa, uống nhiều mất hay”.
Một nhân viên phục vụ hỏi: “Tổng giám đốc Trì, Tết này anh có về Thượng Hải không?”.
Trì Trinh đáp: “Tôi thì không quan trọng, những nơi có thể đến thì rất nhiều, đi đâu mà chẳng được”.
Tuần Tuần đang ngồi ngây ra thì Tôn Nhất Phàm bèn tiến đến bên.
“Tiểu Triệu, tôi chúc cô một chén.”
Với tuổi đời và kinh nghiệm của Tôn Nhất Phàm thì việc anh ta gọi cô là “Tiểu Triệu” cũng không có gì quá đáng, nhưng không hiểu sao nghe cách gọi ấy Tuần Tuần thấy trong lòng có cảm giác rất lạ.
Tuần Tuần vội cầm ly lên, chạm với Tôn Nhất Phàm. Chu Thuỵ Sinh cũng bước tới góp vui và nói chen vào: “Chỉ có uống cạn không thôi thì không hay, dù sao thì cũng phải nói một vài câu chứ”.
Tuần Tuần nói ngượng ngùng: “Vậy thì tôi chúc Giám đốc Tôn năm mới vạn sự như ý”.
Tôn Nhất Phàm mỉm cười, “Tôi cũng chúc cô sớm tìm thấy hạnh phúc của mình”.
Nói xong anh ta uống cạn ly rượu, sắc mặt vốn nhợt nhạt giờ đây lại càng xám thêm. Tuần Tuần hơi ngây người, không hiểu trong lời của anh ta có ý gì, chỉ mấy tiếng đồng hồ trước đây anh ta còn ân cần hỏi cô rằng có đồng ý đi cùng anh ta không, thế mà bây giờ anh ta lại chúc cô tìm được hạnh phúc của mình?
Tuần Tuần bất giác đưa mắt nhìn về phía Trì Trinh bắt gặp ánh mắt và vẻ mặt nửa cười nửa không của anh ta, dường như anh ta đang lấy làm thích thú vì được thưởng một màn kịch vui.
Đúng lúc ấy, Tôn Nhất Phàm nuốt nốt ngụm rượu trong miệng, hình như tửu lượng đã đến giới hạn nên anh ta đưa tay ra bịt miệng vẻ như muốn nôn. Tuần Tuần hốt hoảng, vội đến đỡ anh ta, nhưng khi bàn tay cô vừa chạm vào thì anh ta bất giác co người lại có ý tránh né.
Rất nhanh sau đó, một tay Tôn Nhất Phàm làm động tác xin lỗi, rồi vội đi nhanh vào nhà vệ sinh. Trần Châu giật mình, đinh đi theo vào nhưng rồi lại thấy không tiện, đành ngồi nguyên tại chỗ như ngồi trên đống lửa, húp thêm mấy thìa canh rồi mới lấy lý do vào nhà vệ sinh để rời bàn tiệc.
“Giám đốc Tôn có lẽ không say vì rượu mà say vì người”, Chu Thuỵ Sinh cười khà khà.
Trì Trinh nói vẻ ẩn ý: “Tửu lượng của Giám đốc Tôn tôi biết rất rõ, nhưng có lẽ hôm vì hôm nay quá vui đấy mà”.
Lúc đó, bữa tiệc cũng đến lúc tàn, một số người đã ra về, không ít người tiếp tục chương trình tiếp theo, có người tới mời Trì Trinh nhưng anh ta cười nói, mình đã uống nhiều rồi.
Tuần Tuần là người về sau cùng, cô giữ tiền, vì thế phải cùng người phụ trách bộ phận phục vụ đi thanh toán, sau khi đối chiếu xong hoá đơn mới hoàn thành nhiệm vụ. Trước lúc rời đi cô vào rửa tay, lúc ra khỏi đó thì nhìn thấy Trần Châu đang dìu Tôn Nhất Phàm xiêu vẹo lên xe taxi.
Thực ra Tuần Tuần không có tình cảm sâu sắc gì với Tôn Nhất Phàm, thậm chí cô còn rất rõ rằng mình không thể nhận lời cùng đi với anh ta. Nhưng chỉ trong thời gian nửa ngày mà một người đàn ông hứa sẽ để cho cô suy nghĩ, đột nhiên lại thay đổi thái độ, vạch rõ ranh giới với cô như vậy, điều ấy khiến cô cảm thấy hơi hụt hẫng, thậm chí là phẫn nộ. Sự phẫn nộ ấy không phải vì sự thay đổi của người đàn ông ấy, mà là bởi lý do khiến anh ta đã thay đổi. Cô chỉ là một phụ nữ rất đỗi bình thường, nhưng lại có người đến phá tan sự yên tĩnh của cô, từ Tạ Bằng Ninh đến Trương Vu Thành rồi hôm nay đến Tôn Nhất Phàm. Dù là một người thường bằng lòng, yên phận với cuộc sống thì cô cũng không thể chấp nhận được chuyện có người định làm xáo trộn và can thiệp vào cuộc sống của mình như vậy.
Trên bãi đỗ xe ở cửa trước có một chiếc CC phổ thông đang nổ máy nhưng trên xe không có người, Tuần Tuần chậm rãi đi qua chiếc xe thì nhìn thấy có một người đang đứng gọi điện thoại bên bồn hoa cạnh chiếc xe. Trì Trinh lúc này và Trì Trinh nói cười vui vẻ như không trong bữa tiệc dường như là hai con người hoàn toàn khác nhau. Anh ta cầm điện thoại nói với vẻ giận dữ, đi đi lại lại, hình như anh ta đang cãi nhau với ai đó và cuộc tranh cãi ấy mỗi lúc một gay gắt, sau cùng thì anh ta tắt điện thoại, ném nó vào trong xe rồi đứng dựa vào xe với vẻ ủ rũ.
Một lát sau, anh ta đưa tay mở cửa xe, lúc đó mới nhìn thấy Tuần Tuần ở phía cuối xe, bị bất ngờ nên anh ta có vẻ lúng túng.
“Cô ở đây làm gì thế?”, giọng của anh ta cũng khác hẳn với lúc trước.
Tuần Tuần lạnh nhạt đáp: “Tôi muốn nói với anh rằng, không tắt máy, không khoá cửa xe mà đứng gọi điện thoại như vậy là một điều rất không sáng suốt, nếu chẳng may có kẻ cướp thì chắc chắn anh sẽ mất mấy cái mạng rồi”.
Trì Trinh cảm thấy rất buồn cười, nghiêng đầu khẽ lẩm bẩm chửi mấy tiếng mà không ai có thể hiểu nổi là gì, sau đó cảm thấy dễ chịu hơn hẳn. Anh ta bước tới bên Tuần Tuần, đưa tay ôm lấy cô với vẻ không tự tin cho lắm, rồi cúi người vùi mặt vào cổ cô, nói như trong mơ: “Tôi không muốn nổi giận với cô”.
“Vì sao?”
“Vì tôi không muốn cô lại giận tôi nữa. Coi như hôm đó chúng ta chưa nói gì, được không?”
Tuần Tuần khẽ đáp: “Tôi có thể coi như hôm ấy anh không nói gì, nhưng còn hôm nay thì sao? Ngày mai nữa thì sẽ thế nào?”.
“Cô nói sao?” Dường như Trì Trinh uống quá nhiều nên không được tỉnh táo cho lắm.
Nhưng giọng của Tuần Tuần rất rõ ràng: “Tôi hỏi anh, anh đã nói gì với Tôn Nhất Phàm?”.
Trì Trinh bỗng ngây người ra, nhưng rồi anh ta đứng thẳng dậy và nhìn Tuần Tuần: “Như thế là có ý gì?”.
“Trong lòng anh rất rõ đấy.”
“Tôi bảo anh ta tới phòng làm việc, nói với anh ta về phương án nâng cao thành tích sang năm lên, như thế mà cũng khiến cô tức giận à? Cô dựa vào đâu mà nghĩ rằng tôi đã nói những lời bất lợi cho cô trước mặt anh ta?”
“Đó chẳng phải là phong cách của anh từ trước đến nay sao? Anh chỉ nghĩ đến bản thân mình, trong con mắt của anh thì những người khác chỉ là đồ chơi, tuỳ theo tâm trạng anh, mặc cho anh sắp đặt!”, Tuần Tuần không nén được nữa, giọng cũng trở nên gay gắt.
“Ồ! Cô bị đàn ông bỏ rơi thì trút hết tội lỗi lên đầu tôi chứ gì? Tôi dễ bị bắt nạt đến thế sao?” Trì Trinh nói xong đẩy mạnh cô ra, một chân đá lên bánh xe để trút cơn giận.
Anh ta mà trở thành người bị bắt nạt! Tuần Tuần vừa cảm thấy bực vừa cảm thấy thật buồn cười, “Anh có gan làm mà lại không có gan nhận? Tôi cùng với ai, bị ai vứt bỏ đều là việc của tôi, không cần anh phải lo. Anh bỉ ổi như vậy chỉ khiến cho người ta coi thường anh mà thôi”.
Trì Trinh nghe những câu ấy thì nổi cơn thịnh nộ, không nói câu gì lôi cô về phía trước. Tuần Tuần bị kéo đi, suýt nữa thì ngã. Trì Trinh đột ngột quay đầu lại đẩy cô vào trong xe.
“Anh làm cái gì đấy?”
Tuần Tuần gắng sức chống vào cửa xe mới không bị Trì Trinh đẩy hẳn vào trong.
“Chẳng phải cô nói tôi phá đám cô là gì? Bây giờ tôi và cô cùng tới chỗ Tôn Nhất Phàm, cùng đối chất trước mặt anh ta, nói cho thật rõ ràng. Nếu thực sự tôi làm như vậy, tôi lập tức sẽ chết không toàn thây.”
“Anh buông tay ra, dù có làm gì thì anh cũng sẽ không thừa nhận trước mặt người khác đâu.”
“Trong con mắt của cô thì ai cũng là người tốt, còn tôi làm việc gì thì cũng là sai! Tôi đê tiện đến thế sao? Cô tưởng rằng cô là người ai gặp cũng yêu quý ư, Triệu Tuần Tuần? Nói thật để cô biết, nếu không phải vì tôi mù mắt thì cô chỉ là một bà già ly hôn chẳng có gì đứng đắn!”
Tuần Tuần tức giận đến run người, nhân lúc Trì Trinh lỏng tay, vùng ra, lùi về phía sau hai bước, “Dù tôi có già, có tàn tạ thì cũng là chuyện của tôi, liên quan gì đến anh?”.
Sau khi trút hết cơn tức giận, Trì Trinh hối hận vì đã quá lời, liền bước theo định kéo tay cô thì bị Tuần Tuần đưa tay chỉ thẳng vào mặt, quát: “Cút!”.
Trì Trinh thu tay lại, gật đầu, “Các người, một người, rồi hai người đều mong tôi biến càng xa càng tốt đúng không? Được, để tôi cho các người được toại nguyện”.
Dưới ánh đèn của chiếc xe, Tuần Tuần thấy đôi mắt của Trì Trinh dường như đỏ lên. Cô cũng không hiểu vì sao mình lại mất hết lý trí để rồi cãi nhau với anh ta, trong cuộc đời hai mươi tám năm của mình, cô rất ít khi đỏ mặt tía tai với người khác.
Đúng lúc ấy thì có chiếc xe taxi trả khách ở gần đó, Tuần Tuần quay đầu chạy nhanh đến ngồi vào xe, đóng cửa lại, trên tấm kính xe phản chiếu khuôn mặt trông như của một người xa lạ.
Khi về tới khu nhà, đặt chân vào gầm cầu thang tầng một, Tuần Tuần móc chiếc chìa khoá ra, đang định cắm chìa khoá, bỗng nghe thấy có tiếng bước chân tiến lại gần. Từ xưa tới nay Tuần Tuần luôn đề phòng những kẻ lạ mặt bám đuôi, theo vào phía trong vì thế cô hơi dừng chân, quay đầu lại nhìn.
Không ngờ người ấy lại đứng gần cô đến vậy, trống ngực cô đập thình thịch, mồm cũng suýt nữa thì phát ra tiếng kêu.
“Tuần Tuần, cuối cùng thì em cũng đã về. Tôi đã đợi em lâu rồi.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, tiếp đó là nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, Tuần Tuần bất giác đưa tay đè lên ngực, lúc ấy mới hết cơn hoảng loạn.
“Giám đốc Tôn, sao anh lại ở đây?”
“Anh đã từng đưa em về, em quên rồi à? Lúc ấy em xuống xe ở cổng, còn anh thì không muốn lập tức rời đi, nên cứ đi theo sau em, nhìn em đi lên gác.”
Sắc mặt của Tôn Nhất Phàm vẫn rất không tốt, nhưng ánh mắt tinh nhanh, có lẽ cơn chuếnh choáng cũng đã giảm đi một nửa.
Tuần Tuần nép vào một bên, hỏi với vẻ ngờ vực: “Chẳng phải anh về cùng với chị Châu sao?”
“Trần Châu nói muốn đưa anh về, nhưng thực ra ngay sau đó anh không sao, nên khi về gần tới nhà anh, anh đã bảo cô ấy về nhà.”
“Chị Châu rất lo cho anh, anh nên về nghỉ ngơi đi.”
“Nhưng bỗng nhiên anh rất muốn gặp em.”
“Muộn quá rồi, có chuyện gì sáng mai tới công ty hãy nói.”
“Anh không đợi được đến sáng mai, Tuần Tuần, anh..., anh cảm thấy rất có lỗi.”
“Sao anh lại nói như vậy?” Tuần Tuần giả bộ không hiểu, cố tránh ánh mắt của Tôn Nhất Phàm.
Tôn Nhất Phàm không trả lời trực tiếp, mà nói: “Nhà anh xảy ra việc gấp vì thế tâm trạng rất tồi, dường như mọi kế hoạch đều bị phá vỡ hết.”
“Thế sao?”
“Tuần Tuần, em có giận anh không? Anh thích em, anh tin điều này không khó nhận ra. Anh rất muốn em có thể rời khỏi Nghiêu Khai cùng với anh, để anh có thể chăm sóc em, mang lại cho em một cuộc sống tốt. Nhưng bây giờ có một chút vấn đề, cha anh bị bệnh rất nặng rất cần tiền nhưng thằng khốn Trì Trinh lại nói với anh rằng phương án nâng cao thành tích cuối năm không được Tổng Công ty thông qua, vì vậy trong một thời gian không thể cấp phát được, ít nhất thì cũng phải hai tháng sau mới biết kết quả. Hơn nữa, sau Tết, phân phối của tất cả các thị trường đều có sự điều chỉnh, hắn dùng cái lý do rách nát rèn luyện nhân viên mới để chia nguồn vốn ưu thế trong tay bọn anh ra. Anh đã cống hiến cho công ty bao nhiêu năm như vậy, không lẽ chỉ để đối lấy điều này?”
Tuần Tuần thực sự sửng sốt, “Anh ta gọi anh tới phòng làm việc là vì chuyện này?”.
“Đúng thế, ý đồ sâu xa của hắn cũng chỉ là muốn dồn anh tới bước đường cùng.”
“Anh có nói rõ với anh ta về tình hình gia đình mình không?”
“Anh sẽ không bao giờ cầu xin hắn, hắn cũng sẽ không giơ cao đánh khẽ. Vì thế, Tuần Tuần hãy cho anh thêm chút thời gian để anh giải quyết mọi việc ổn thoả...”
Trong chốc lát Tuần Tuần không hiểu những lời anh ta nói, những lời này và ý đồ tỏ rõ sự xa cách với cô trong bữa tiệc tối hôm nay có liên quan gì đến nhau? Mãi cho tới khi cô chợt nhớ đến Trần Châu thì mới bừng tỉnh.
“Anh cũng nói với Trần Châu như vậy chứ? Anh cho chị ấy bao nhiêu thời gian?”
Tôn Nhất Phàm trầm ngâm, một hồi lâu sau mới đáp: “Trần Châu có thể mang lại cho anh một vài sự giúp đỡ”.
“Nhiều hơn sự giúp đỡ mà tôi có thể mang lại đúng không?”, Tuần Tuần mỉm cười.
“Không, Tuần Tuần, anh không có ý trách em, em là người vô can vì thế anh không muốn lôi em vào việc này”, Tôn Nhất Phàm vội vàng giải thích.
“Thế còn Trần Châu thì sao? Anh vui vẻ và yên tâm đón nhận sự giúp đỡ của chị ấy chứ? Chị ấy thực sự thích anh đấy!”
“Vấn đề là anh không thích cô ấy. Thật đấy, Tuần Tuần, người mà anh thích là em. Ai mà thích cô ta cho được, cái con người mà có nhảy xuống nước, nước cũng vội đẩy lên.”
Tuần Tuần cảm thấy ớn lạnh, “Thế trước mặt chị ấy, anh nói như thế nào về tôi?”.
“Sao lại có thể như thế được. Em đừng hiểu lầm. Anh đối với em là thật lòng, nếu không thì anh đã chẳng nói những nỗi khổ trong lòng ra với em.”
Không có gì khiến người ta cảm thấy đáng châm biếm bằng hai từ “thật lòng” lúc này, Tuần Tuần cảm thấy muốn cười thành tiếng.
“Ý anh nói là, anh định lấy tôi?”
“...Chỉ cần tình cảm giữa hai chúng ta cùng như nhau thì đó chỉ là chuyện không sớm thì muộn”, Tôn Nhất Phàm nói như thề.
“Muộn thì đến khi nào?”
Xem ra đây là một đáp án rất khó có ngay câu trả lời. Tôn Nhất Phàm xoa hai tay vào nhau, “Tuần Tuần, em là người đã từng trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, anh nghĩ, em hiểu rõ sự việc này hơn bất cứ ai. Hôn nhân chẳng qua chỉ là một tờ giấy, cái chính và quan trọng hơn hết là cả hai chúng ta đều cảm thấy vui vẻ khi ở bên nhau”.
Đây mới là những lời thực sự mà anh ta muốn nói, cuối cùng Tuần Tuần đã hiểu rõ lý do vì sao anh ta xuất hiện ở đây vào giờ này. Anh ta tính toán để nhận được những lợi ích từ sự giúp đỡ của Trần Châu, rồi khi tỉnh rượu vào lúc đêm khuya lại thấy không nỡ vứt bỏ một người phụ nữ khác có thể mang lại niềm vui cho anh ta.
Những gã đàn ông tham lam và ích kỷ, thậm chí bọn họ còn không đáng gọi là “cầm thú”, vì rằng cầm thú là động vật máu nóng, còn khi bọn họ bỏ mất cái cơ bản nhất thì chỉ đáng coi như một cái cây, không tình cảm, chỉ biết để rễ lan sâu hút dinh dưỡng, rồi kiêu ngạo khoe những bông hoa mà tự cho là đầy sức quyến rũ.
Lúc đó Tuần Tuần bỗng nhiên cảm thấy, cứ cho rằng Trì Trinh là một con cáo xảo quyệt, một con chim công xấu xí thì cũng ở trên một vị trí cao hơn hẳn.
Những cơn gió lạnh mùa đông mang theo những hạt mưa lất phất khiến Tuần Tuần bất giác run lên, Tôn Nhất Phàm lập tức cởi chiếc áo khoác, định choàng lên người cho cô. Lúc đó nhìn anh ta vừa có vẻ chân thành và đáng tin cậy. Nhưng, những người đàn ông vững vàng như hòn đá tảng dường như chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của cô, còn hầu hết bọn họ chỉ như những hòn đá rất dễ vỡ vụn.
Tuần Tuần đưa tay ra, khẽ gạt anh sang một bên.