"Chưởng quầy, tối hôm qua có bao nhiêu người tới đây tìm nơi ngủ trọ?" Nam Cung Hi đứng trước quầy, dọa cho chưởng quầy giật mình, "Nam. . . Nam Cung
thiếu gia?" Nam Cung Hi nhìn hắn, hắn cũng sẽ không ăn thịt ông ta chỉ
là vừa mới tới đã vọt thẳng vào, quên chào mà hỏi luôn tung tích của
người kia.
"Cái đó, đợi ta xem một chút." Chưởng quầy lật sổ sách trên bàn, "Có hai người." Chưởng quầy run rẩy trả lời, Nam Cung Hi cau
mày, hai người ư? Sẽ là người nào đây?
"Hai người này là nam hay
nữ?" Chưởng quầy nhìn hắn một cái ngay sau đó cúi đầu nhìn sổ sách một
chút, "Có một người là nữ." Chẳng lẽ Nam Cung phu nhân lại chạy đi à?
Nhưng tối hôm qua nữ nhân kia là một phụ nữ trung niên mà, nhìn thế nào
cũng không giống Nam Cung phu nhân.
"Người nam kia ở gian phòng
nào?" Chưởng quầy ngẩng đầu, không phải hỏi nữ sao? Sao lại là hỏi
nam chứ?"Nhìn cái gì vậy!" Chưởng quầy lập tức cúi đầu, "Thiên Tự phòng số 2." Mới vừa nói xong, người ở trước mắt đã biến mất tựa như một trận gió.
Đường Tĩnh Thiên vừa mới ngủ dậy sửa soạn cho tử tế rồi
chuẩn bị đến Ám Hương Các một chuyến, có một số việc hắn cần làm cho rõ
ràng, chẳng qua khi hắn mới vừa bước ra cửa, liền nhìn thấy một nam tử
có sẹo trên mặt đang tức giận ngút trời đi về phía hắn, hình như hắn
không phải là biết Tĩnh Thiên chứ?
"Ngày hôm qua không phải ngươi đã đến Ám Hương Các đấy chứ?" Tình cảnh này, vấn đề này, Đường Tĩnh
Thiên có chỗ không hiểu, hắn là nam nhân mà tên kia cũng thế, thế nhưng
tình hình này sao lại giống như bắt gian. Đúng, không sai!
"Cái
đó, đúng, xin hỏi. . ." Còn chưa nói hết, hắn không chút đề phòng liền
bị đối phương đánh cho một quyền rồi ngã trên mặt đất, "Ngươi thật to
gan! Lại dám đùa bỡn phu nhân của ta!" Nói xong liền giẫm loạn một hồi
trên người hắn.
"A! Vị hảo hán này, có phải ngươi lầm rồi hay không? Ta không có đùa giỡn phu nhân của ngươi." Hắn vừa nói như thế,
Nam Cung hi ngừng lại, chẳng lẽ hắn lầm? Đường Tĩnh Thiên thừa dịp này
kéo dài khoảng cách rồi bò dậy, nói đến đây cũng thật là xấu hổ, hắn là
người luyện võ lại có thể bị Nam Cung Hi đánh ngã .
"Tối ngày hôm qua ngươi ở trong Ám Hương Các có sờ một cô nương hay không. . . Ngực?" Do dự nửa ngày, Nam Cung Hi mới nói ra được chữ cuối cùng, Đường Tĩnh Thiên nhìn hắn, sờ. . . Ngực? Hình như là có chuyện đó, chẳng qua lúc
ấy hắn cho rằng nàng ta là nam mà thôi."Ngươi họ Nam Cung?" Hắn không
xác định cho lắm mở miệng hỏi, Nam Cung Hi vừa nghe hắn hỏi như thế.
"Tốt! Thì ra đúng là ngươi! Tốt lắm. Còn giả bộ với ta à!" Vừa nói vừa xông
tới nhưng lần này Đường Tĩnh Thiên có chuẩn bị nên tránh thoát khỏi tập
kích của hắn, "Hảo hán, ngươi hãy nghe ta nói đã đó chỉ là ngoài ý muốn! Ngoài ý muốn!" Mặc dù hắn nỗ lực muốn giải thích, nhưng thế nào thì
người trước mắt hắn cũng không nghe, hắn không khỏi kêu rên, rốt cuộc nữ nhân kia được gả cho người như thế này à!
"Hảo hán, ngươi không
bình tĩnh được một chút à?" Nói xong hắn chạy về phía cửa sổ, Nam Cung
Hi đuổi theo, chỉ là người nọ lại có thể đột nhiên nhảy xuống, hắn nhô
người ra cửa khẽ nguyền rủa một tiếng, đối phương sao lại có thể biết võ công nhưng mà hắn ta hình như đã quên nơi này là địa bàn của ai rồi.
"Phía dưới nghe kỹ cho ta, ngăn người mặc y phục trắng lại cho ta, không ngăn được tự gánh lấy hậu quả!" Giọng nói hùng hồn của hắn vừa cất lên liền
có rất nhiều người tiến lên vây lấy Đường Tĩnh Thiên, lúc này hắn đã tức đến xạm mặt lại xem ra người mới vừa rồi ở chỗ này rất có thế lực, nhìn đám người dần dần tiến tới gần người của hắn, càng kỳ quái hơn chính là cả đám ra sức chộp lấy người hắn điều này làm cho hắn không thể không
co quắp khóe miệng.
Hắn nhìn chung quanh một chút, đã như vậy,
như vậy hắn liền. . . Chỉ là đáng chết, đám người kia sao lại đuổi tới
đây? Nhìn mình bị bao phủ bởi lưới cá, Đường Tĩnh Thiên tức đến nỗi sắp
hộc cả máu, mà người bắt hắn lại còn đả kích, "Nam Cung thiếu gia, ta
bắt được người rồi." Người nọ hưng phấn tranh công, càng làm cho Đường
Tĩnh Thiên tức đến mức miệng sùi cả bọt mép.