Chương 45: Ngày xui xẻo của Đường Tĩnh Thiên

Nam Cung Hi thấy

người đó đã bị bắt, hắn lập tức đi từ trên lầu của quán trọ xuống , mọi

người xung quanh đều tránh ra một con đường, "Làm không tệ, thưởng cho

ngươi." Nói xong hắn ném tờ ngân phiếu cho người nọ, người nọ nhận lấy

tờ ngân phiếu, vừa nhìn thấy con số ghi ở phía trên thì đã cười đến nỗi

không khép miệng lại được, "Cám ơn Nam Cung thiếu gia!" Ngay sau đón hắn nhét ngân phiếu vào trong túi.

Đường Tĩnh Thiên thấy một màn

như vậy cũng chỉ biết nín lặng, "Hảo hán, mới vừa rồi ta đã nói ta thật

sự không đùa giỡn phu nhân của ngươi." Một lần nữa hắn cố gắng giải

thích, chẳng qua là có người hình như không hề có ý muốn hắn giải thích.

"A! Hắn chính là người đùa giỡn Nam Cung phu nhân tối hôm qua, lại còn sờ

soạng Nam Cung phu nhân. . ." Người nọ không nói tiếp nhưng người trên

đường phố đều nghe thấy, tất cả đều tức giận nhìn hắn, cũng sẽ không

nghĩ ra loại chuyện tốt đẹp nào.

"A Phi! Nhìn bộ dạng của hắn hóa ra lại là một tên sắc quỷ! Hơn nữa lại còn dám đùa giỡn Nam Cung phu

nhân ư? Ngươi ăn tim gấu hay gan báo vậy?" Có người khinh miệt xì hắn

một tiếng, Đường Tĩnh Thiên quyết định không nói nữa, từ hồi sinh ra cho đến nay đây là lần đầu tiên hắn xui xẻo như vậy, có phải ông trời không muốn nhìn thấy cuộc sống của hắn dễ dàng thuận lợi hay không?

"Tốt lắm, tất cả mọi người đều tránh ra, còn ngươi siết thật chặt cái này

cho ta." Nam Cung Hi ra lệnh , mặt của Đường Tĩnh Thiên xanh lại, hắn

không phải là cá, "Nam Cung thiếu gia, yên tâm đi! Cái lưới này không dễ rách được đâu." Người nọ tự hào nói, Nam Cung Hi gật đầu một cái.

"Kéo hắn đi đến cửa Ám Hương Các cho ta." Nam Cung Hi vừa mới nói xong,

Đường Tĩnh Thiên không cam tâm mà nói, "Này, này, hảo hán, chúng ta có

thể thương lượng hay không? Các ngươi buông ta ra để cho ta tự đi có

được hay không?" Vậy mà Nam Cung hi chỉ liếc nhìn hắn một cái, không

thèm để ý đến hắn.

"Tốt! Đi thôi!" Người cầm lưới cá vẫn bắt đầu

kéo lưới cá đi thật, phải biết là Nam Cung thiếu gia cho hắn đến những

hai ngàn lượng đó, tiền thu được từ một ngày đánh cá cũng không được

nhiều như vậy, thật may là hắn lanh tay lẹ mắt đã chú ý tới hành động

của người kia, người nọ mang tâm tình rất tốt kéo Đường Tĩnh Thiên đi.

Đường Tĩnh Thiên có cảm giác cổ mình rất đau rát, may mắn là hắn chọn quán

trọ cách Ám Hương Các cũng không xa, bằng không hắn khẳng định cổ của

hắn chắc chắn sẽ nở hoa*. Những người này có cần căn phẫn đến như vậy

không? Sao lại có thể ném đồ đạc về phía hắn như vậy, có người còn trực

tiếp tiến lên đá hắn mấy cái.

*nở hoa: ý chỉ có sẹo.

Thình thịch, Nam Cung Hi tiến lên gõ cửa Ám Hương Các, người mở cửa nhìn thấy hắn ngay lập tức quay về phía sau hô to, "Tinh tỷ, Nam Cung thiếu gia

tới." Sau đó mở cửa, tiếp tục trở về chổ ngủ của nàng.

Chẳng qua

người chạy ra ngoài trước không phải Quý Tinh mà lại là Lâm Nhược Tịch,

"Nam Cung thiếu gia, sao lại đến sớm như vậy?" Nam Cung Hi nhíu mày lại

sau đó hắn nhìn thấy Quý Tinh đi ra lập tức tiến lên nghênh đón , "Tinh

nhi, đã ăn điểm tâm ăn chưa? Ta mua rồi. . ." Lúc này hắn mới phát hiện

ra mình lại cứ như vậy mà quên cầm theo, hắn gãi gãi đầu.

"Nam. . . Nam Cung thiếu gia, đồ của ngài." Hắn quay đầu lại, nhìn thấy rõ ràng đó chính là chưởng quầy quán trọ, mà đồ ông ta đang cầm trong tay đúng

là đồ hắn đã mua, "Chưởng quầy, cám ơn ngươi." Hắn móc ra một thỏi bạc

con cho ông ta, "Không cần trả lại." Chưởng quầy thấy thỏi bạc, đúng là

lần này không chạy phí công.

"Tinh nhi, , nàng thích ăn nhất sữa

đậu nành và bánh tiêu." Nhìn nam nhân trước mắt mình đến Quý Tinh cũng

phải cảm động dù sao nàng cũng chỉ là người thường, ở chỗ này không ngờ

còn có thể tìm được "cực phẩm như vậy.

"Woa! Có đến hai phần, vậy ta cũng muốn ăn." Nói xong Lâm Nhược Tịch đoạt lấy một phần, sắc

mặt Nam Cung Hi không tốt nhìn nàng, "Được rồi, cứ để tỷ ấy tùy ý đi,

đúng rồi, sao chàng mua đồ mà lại quên cầm?" Nói đến chuyện này, mặt Nam Cung Hi liền trầm xuống.

"Các ngươi đang nói cái gì vậy?" Lâm

Nhược Tịch đang ăn đồ ăn trong tay cũng tò mò tiến lên, Quý Tinh cũng

cầm bánh tiêu lên cắn một cái, "Đi ra xem một chút sẽ biết." Nam Cung Hi chỉ nói một câu làm cho Quý Tinh và Lâm Nhược Tịch đều tò mò đi ra

ngoài, chẳng qua là khi hai người bọn họ thấy Đường Tĩnh

Thiên, Lâm Nhược Tịch đang uống sữa đậu nành lập tức phun ra ngoài, còn

Quý Tinh lại bị bánh tiêu làm cho suýt chết nghẹn.