Nhưng hình như hắn cũng chưa nói không đồng ý, phỏng chừng tên ngốc này thật sự tưởng rằng mình sẽ bán y đi.
Dương Diệp hỏi: "Thế ngươi muốn trốn thế nào?"
Tiểu ngốc tử nức nở: "Trốn đi..."
Cho nên người cũng chưa nghĩ ra bản thân muốn trốn ở nơi nào.
"Đừng bán ta..." Tiếng van cầu của tên ngốc làm lòng Dương nảy lên cảm xúc không tên, hắn hỏi: "Tại sao?"
"An ma ma nói ta không nghe lời sẽ bán ta đi, để ta cả đời làm trâu làm ngựa, suốt ngày bị đánh không có cơm ăm... Ta không muốn bị đánh."
"Thế tại sao hồi trước ta đánh ngươi mà ngươi lại không chạy?"
"Chạy không nổi."
Dương Diệp: "..
Trước kia tên ngốc không được ăn no tất nhiên không có sức chạy xa, hai ngày nay đi theo Dương Diệp, tuy cũng không ăn được nhiều nhưng vẫn no, cho nên mới muốn chạy...
Dương Diệp: "Muốn ăn đào không?"
Nhớ đến hương vị của quả đào, tên ngốc nuốt ực nước miếng y gật gật đầu.
Muốn ăn.
Dương Diệp: "Vậy cùng ta trở về, ta cho ngươi đào ăn."
Tên ngốc còn đang do dự, Dương Diệp tiếp tục nói: "Ngươi đi rồi sau này sẽ không có đào ăn nữa."
Cuối cùng tên ngốc cũng bị khuất phục trước sức hấp dẫn của quả đào, nhưng y vẫn hỏi một câu: "Ngươi... thật sự sẽ không bán ta?"
Dương Diệp vỗ vỗ bộ ngực: "Ta nói chuyện giữ lời."
"Vậy được, ta và ngươi trở về ăn đào."
Bị thu phục dễ dàng như thế, quả nhiên tên ngốc quá ngây thơ rồi, Dương Diệp càng không yên tâm để y chạy một mình, sợ thật sự sẽ bị người ta lừa còn đếm tiền cho người ta.
Dương Diệp sợ y đi lạc, nắm tay y đi, đi chưa được mấy bước, trong l*иg ngực của tên ngốc bèn rớt ra một thứ.
Một cái bánh bao trắng tròn trịa rớt xuống đất.
Tên ngốc hoảng sợ, lập tức khom xuống đầ nhặt cái bánh bao lên, cũng may chỗ bị do rất ít, y vỗ cát xuống.
"Hồi nãy đưa cho người người không ăn."
"Để dành, lúc đói ăn."
Dương Diệp tỏ vẻ nghi ngờ, cảm thấy y coi bánh bao trở thành lương thực dự trữ dùng lúc bỏ trốn.
Chẳng qua vừa rồi lo đuổi theo tên ngốc nên không nhìn đường nơi hắn đang đứng trông có phần xa lạ.
Dương Diệp đi thẳng một đường phát hiện hai bên đường phố nhà cửa san sát nhau, phần lớn đều là cửa hàng bán sách linh tinh.
Đi tới phía trước nhìn thấy một hàng người ăn mặc nho nhã, dáng vẻ như là thư sinh.
Dương Diệp tìm người hỏi đường, mới biết được đây là đường Viễn An, cách không xa về phía trước chính là thư viện Viễn An. Bọn họ hỏi đường tiếp tục đi đến phía tây thành, Dương Diệp ngoái đầu vô tình đυ.ng trúng tên ngốc, phát hiện tên ngốc đang ngơ ngác nhìn chằm chằm đám thư sinh.
"Sao vậy?"
"Không có gì, chỉ thấy quen mắt."
Dương Diệp cũng không hỏi nhiều, vì để bắt kịp giờ nên bèn lôi y đi. Bên kia phía tây thành người trên xe bò đã đến đông đủ, vẫn luôn thúc giục Dương Nhị Ngưu đi, nhưng Dương Nhị Ngưu lại không chịu, nguyên nhân là vì hắn sợ Dương Diệp, cho nên vẫn lề mề không dám đi.
"Nhị Ngưu, còn chờ ai? Còn không đi nữa là trễ đó." Người trên xe thúc giục.
Dương Nhị Ngưu cũng muốn lắm chứ, nhưng hắn không dám, nói thầm trong họng: "Chờ một chút..."
Cũng may cuối cùng Dương Diệp và tên ngốc cũng đã trở lại, hai người leo lên xe bò.
Dương Nhị Ngưu thở phào một hơi, cuối cùng cũng không phải bị đánh.
"Ồ, Diệp ca nhi ngươi phát tài à, sao mua nhiều đồ như vậy." Bạch thị đang khoác loác với mọi người, thấy đồ đạc được Dương Diệp khiêng trên lưng trên tay cũng đầy đồ, sắp không cầm hết.
Dương Diệp chỉ cười cười: "Làm ăn ổn."
"Bán củi cũng kiếm được nhiều tiền như vậy?"
Dương Diệp không trả lời ngay, lại đột nhiên nghe được một tiếng hừ khinh trên xe, hắn men theo tiếng hừ thì thấy một ông lão tầm 70 tuổi cơ thể gầy gò dùng ánh mắt sắc bén nhìn hắn.
"Đại gia." Dương Diệp cười cười, lên tiếng chào hỏi.
"Dương gia chúng ta không có loại con cháu bất hiếu như ngươi." Dương lão đầu khinh thường nói.
Dương Diệp cũng biết rõ ân oán nhiều năm giữa hai nhà bọn họ, hắn chào Dương lão đầu cũng xuất phát từ lễ nghĩa mà thôi, người ta không cảm kích hắn hắn cũng không mặt lạnh dán mông nóng người ta làm gì.
"Diệp ca nhi nhà ngươi còn mua thịt?!" Tiếng hô ngạc nhiên của Bạch thị làm ánh mắt của mọi người tụ tập lại đây.
Một góc giỏ tre có thể nhìn thấy thớ thịt ba chỉ có hoa văn trắng bóng như đá cẩm thạch.
Dương Diệp gật đầu.
"Diệp ca nhi thật sự gặp phải chuyện mừng, thế mà mua thịt, một miếng thịt lớn thế này, chắc cỡ mười cân nhỉ."
Đôi mắt Bạch thị sáng lên nhìn chằm chằm giỏ tre của Dương Diệp, phản ứng của những người còn lại không khác Bạch thị là bao.
Dương Diệp nhanh chóng nghĩ đến đây là xã hội cổ đại, không phải hiện đại, sức sản xuất thấp vô cùng những gia đình trong thôn mỗi năm có thể để dành một lượng bạc đã thật sự không tồi, muốn ăn thịt thì cũng phải đợi đến Tết mới ăn được chút thức ăn mặn.
Hắn mua nhiều thịt như thế trong một lần không chọc mắt người ta mới lạ.
"Bại gia tử." Dương lão đầu lạnh lùng nói, lão nhìn thấy Dương Diệp không những mua thịt mà còn mua vài thứ khác, giỏ tre cũng không đựng đủ, trên tay hai người còn cầm không ít.
Dương Diệp làm bộ không nghe thấy, móc giấy đầu trong l*иg ngực ra, lấy ra một cái bánh bao đưa cho tên ngốc, tên ngốc cầm lấy hào hứng ăn, thoáng chốc trên xe lan tràn một mùi của thịt.
Hai người ăn ngon miệng, những người khác nhìn thấy thèm.
"Thơm quá đi..." Người trên xe sôi nổi tỏ vẻ.
"Nương nương, ta muốn ăn thịt..." Không biết con cái nhà ai la to cũng muốn ăn thịt.
Phụ nhân khó xử.
Bạch thị nuốt ực nước miếng, đột nhiên nghĩ đến chuyện hồi sáng bản thân còn thổi phòng chuyện ăn quả đào từ tỉnh thành với mọi người, lập tức cảm thấy chán nản, quả nào nào ăn ngon bằng thit.
Đứa nhỏ làm ầm ĩ, phụ nhân đánh nó vài cái, đứa nhỏ càng khóc to hơn, la to cũng muốn ăn thịt.
Dương Diệp nhíu mày, cầm một cái bánh bao đưa cho phụ nhân, người trên xe đều bị hành động của Dương Diệp làm khϊếp sợ.
Phụ nhân ngơ ngác, còn đứa nhỏ lại không biết nhiều như vậy, trực tiếp cầm tới nhét vào miệng.
Phụ nhân thấy đứa nhỏ đã nhét bánh bao vào miệng nên cũng không dám nói gì, Dương Diệp không phải hảo tâm, hắn chỉ cảm thấy đứa nhỏ này quá ồn ào ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn nên mới sẵn sàng dùng một cái bánh bao làm đứa nhỏ ngậm miệng.
Lại không biết rằng hành động của hắn bị tên ngốc truyền tới, đối vowiz tên ngốc đã kích lớn chừng nào.
Bạch thị nhị thấy mang lòng đố kỵ: "Một cái bánh bao cỡ hai văn tiền, Vân Sinh gia người được hỏi quá."
Phụ nhân cố nhếch khoé miệng cứng đờ.
Thật ra Bạch thị cũng muốn mở miệng xin nhưng nàng ta không hạ mặt mũi tranh giành với một đứa nhỏ được.
Đứa nhỏ ăn bánh bao xong còn muốn ăn tiếp, mắt trông mong nhìn Dương Diệp, lần này Dương Diệp không cho, hắn lại không nợ người ta thứ gì, rất nhanh đã trở về thôn, mọi người đều chia nhau về nhà, nào biết tên ngốc vừa bước xuống xe đã khóc.
Dương Diệp không rõ nguyên do, hắn thấy tên ngốc đang khóc cạn nước mắt như không cần tiền, bèn hỏi y tại sao lại khóc.
Tên ngốc: "Bánh, bánh bao là của ta, tại sao phải cho nó?"
Dương Diệp: ".." Vừa rồi vì an ủi tên ngốc nên hắn đã nói mua thật nhiều bánh bao cho y để y ăn no nê một bữa, chuyện hắn đưa cho đứa nhỏ hồi nãy một cái bánh bao chắc chắn đã khiến y cảm thấy bị tổn thương.