Chương 9

Thấy tên ngốc khóc rất thương tâm, Dương Diệp đau đầu. Một người có IQ ngang ngửa đứa trẻ vài tuổi, hắn cũng không thể so đo với y được.

Đúng là một cái bánh bao dẫn tới xảy ra "huyết án".

Dương Diệp tốn một phen công phu mới dỗ dành được tên nhóc, bánh bao còn dư đều đưa cho y cầm, tên ngốc cầm lấy bánh bao quả nhiên ngừng khóc, nắm thật chặt. Cực

kỳ giống một con gà mái bảo vệ đàn con.

Ánh mặt trời vẫn còn chói, không có đồng hồ, Dương Diệp cũng chỉ đành tự đoán thời gian, nhìn thấy khói bếp lượn lờ phương xa. Nên làm cơm chiều. Chẳng qua hai người họ đều đã ăn bánh bao, tạm thời Dương Diệp không đói bụng, thu dọn xong đồ đạc mua về, xử lý một chút bên trong bên ngoài, quả nhiên nhìn khá thuận mắt hơn một chút.

Có điều vỏ chăn vẫn chưa đổi được, bởi vì vải mới mua cần đích thân động thủ, điều này có chút làm khó Dương Diệp, hắn đâu có biết may vá!

Chỉ đành tạm thời gác lại, Dương Diệp vô cùng tiếc nuối.

Thịt mua về nhà không thể để lâu, mùa hè nóng nực rất dễ thối. Bởi vì trong nhà không có đầu nên Dương Diệp đã mua rất nhiều mỡ heo lát mỏng về để lọc đầu. Đặt mỡ heo lát mỏng vào trong nồi đun, đun xong, thứ dư lại trong nồi chính là đầu chiên. Đựng đầy mấy cái bát lớn. Rắc đường trắng uống thử một miếng, đúng là ngon tuyệt.

Dương Diệp đưa tóp mỡ cho tên ngốc, tên ngốc nhìn rất lâu cũng không nhận ra cái gì, nhưng mùi thịt lại chui vào mũi y.

Cái mũi nhỏ hít lên hít xuống, bỏ một miếng vào miệng, ngòn ngọt, vừa thơm vừa giòn xốp. Hai mắt lập tức sáng lên.

Dương Diệp: "Ăn ngon ha."

Tên ngốc gật đầu.

Dương Diệp: "Cầm đi ăn đi, đừng ăn nhiều kẻo tiêu chảy."

Tên ngốc ngoan ngoãn nhận lấy đi ra sân ăn.

Dương Diệp bỏ mỡ heo đã chế biến xong vào trong bình gốm sạch sẽ, sau đó chuẩn bị cơm chiều cho buổi tối. Hắn mua đường định làm thịt kho tàu.

Thịt vừa ra nồi đã nghe thấy tiếng cãi vã bên ngoài, hắn ra ngoài thì thấy, là Cẩu Oa nhà đại đường ca của hắn đang đè tên ngốc xuống đánh, trong miệng còn vô cùng hùng hổ:

"Thằng ngốc thối, giao đồ ra đây!"

Tên ngốc cuộn người nằm trên đất không dám nhúc nhích, nhưng có thể nhìn thấy y đang dùng sức che chở thứ đồ trong l*иg ngực.

"Ngươi đi bẻ tay hắn ra."

Cẩu Oa ra lệnh cho mấy đứa nhỏ thoạt nhìn trạc tuổi, rồi bọn nhỏ làm theo.

Dương Diệp tức giận, gào to một tiếng: "Đang làm cái gì đó?!"

Mấy đứa nhỏ thấy Dương Diệp hùng hổ như vậy, lập tức không dám nhúc nhích nữa, bị doạ như con chim cút, bọn nó thường xuyên nghe cha mẹ mình nói Dương Diệp là một tên côn đồ, không có tiền đồ, đánh nhau ẩu đả. Là điển hình của toàn thôn.

Dương Diệp lạnh mắt liếc ngang mấy đứa nhỏ, lạnh lùng hỏi: "Ai đánh?"

Bọn nhỏ bị hắn đoạ oà khóc, đúng tại chỗ không dám nhúc nhích.

Đỡ tên ngốc đứng dậy, cũng may trên người không chịu vết thương nào, nhưng dám đánh người ngay trước cửa nhà hắn thì cũng thật quá đáng Dương Diệp hỏi y lý do.

Tên ngốc nói: "Bọn họ cướp thịt của ta, thịt ta mất hết rồi..."

Dương Diệp chú ý đến tóp mỡ rơi vãi đầy đất còn có lớp đầu chiên còn sót lại trên miệng tụi nhỏ, thế mà dám cướp đồ trên đất nhà hắn. Dương Diệp vén tay áo lên.

Mấy đứa nhỏ thấy hắn đi tới, sợ run bần bật, còn Cẩu Oa không sợ, đứng ra: "Ai bảo nó không đưa thịt cho ta! Đáng bị đánh! Nương và bà nội của ta đã nói sau này tất cả đồ đạc trong nhà người đều sẽ là của ta, nếu ngươi không cho ta, sau này ta sẽ không dưỡng lão cho ngươi."

Tần thị và Hồ thị cho rằng Dương Diệp thành hôn với tên ngốc, hai nam nhân không thể sinh con được, gia sản sau này ắt sẽ là của Cẩu Oa nhà họ, thường xuyên nhắc tới trước mặt Cẩu Oa, lâu dần Cẩu Oa cũng cho rằng như vậy.

Buồn cười, hắn khi nào cần người nhà đường ca dưỡng lão cho mình, hơn nữa... Dương Diệp liếc nhìn đánh giá Cẩu Oa, vô cùng ghét bỏ.

Với nó... hắn còn thấy chướng mắt.

Dương Diệp trực tiếp kéo Cẩu Oa lại, lột quần nó ra đánh, đánh vài cái đã làm Cẩu Oa khóc rống lên, mấy đứa nhỏ còn lại sợ hãi ôm chầm lấy nhau, một đứa đi đầu trong đó chạy, mọi người mới phản ứng lại rồi chạy theo, chẳng qua không biết là ai chạy vội không để ý, té ngã một cái, răng cửa còn bị dập, máu chảy đầy mồm. Cuối cùng khóc hu hu chạy.

Dương Diệp đánh Cẩu Oa cong, cảnh cáo nó: "Lần sau mà thấy ngươi bắt nạt người khác, ta sẽ cột ngươi thẳng lên cây rồi đánh."

Cẩu Oa gào khóc chạy, lúc gần đi còn bỏ lại một câu: "Ta muốn tìm bà nội của ta."

Thì tìm đi, ai tới hắn cũng không sợ.

Dương Diệp đánh xong hùng hài tử thì tìm tên ngốc, nào biết vừa quay đầu đã thấy tên ngốc ngồi chồm hổm xuống đất nhặt tóp mỡ bị rơi.

Tóp mỡ đã dính cát còn bị người ta giẫm không còn hình dạng.

"Đừng nhặt, do rồi." Dương Diệp kéo y nói: "Ăn sẽ hư bụng"

Tên ngốc nghiêm túc nói: "Sẽ không..."

"Ngươi ăn rồi à, làm sao biết sẽ không?"

"Ăn rồi mà, có một lần An ma ma không cần thận làm cơm rớt xuống đất, ta ăn chẳng bị làm sao cả!" Nói tới cái này tên ngốc có chút tự hào, cảm thấy bản thân rất lợi hại.

Dương Diệp: "..."

Cuối cùng Dương Diệp cũng không cho tên ngốc nhặt lên, hắn uy hϊếp nói: "Nếu ngươi dám nhặt lên ăn, buổi tối hôm nay đừng hòng về nhà

Lúc này tên ngốc mới lưu luyến nhìn tóp mỡ trên đất, bộ dạng như thể cáo biệt người yêu của mình.

Sức hấp dẫn của thịt kho tàu lớn hơn tóp mỡ rất nhiều, sau khi tên ngốc nhìn thấy, nước miếng đều phải chảy ra. Dương Diệp xới hai bát cơm tẻ, chầu cơm này hai người ăn rất hài lòng.

Cái bụng của tên ngốc hơi phồng lên, Dương Diệp ăn thẳng ba bốn bát cơm mới cảm thấy chắc bụng. Vừa ăn cơm xong đám nhóc hồi nãy bị Dương Diệp đe doạ giờ dẫn theo người lớn tới của thảo phạt.

Xông vào trước tiên đương nhiên là Tần thị và Hồ thị, vào cửa mồm năm miệng mười đã chỉ trích Dương Diệp.

"Một người lớn như ngươi lại đi so đo với một đứa con nít, con nhà ta bị ngươi doạ khóc rồi này."

"Con trai ta bị ngươi đánh chảy cả máu, bồi tiền thuốc đi!"

"Lòng dạ quá ác độc, ngay cả đứa trẻ cũng xuống tay."

"Cẩu Oa nhà bọn ta bị ngươi đả thương bồi thường tiền!" Hồ thị nghe nói tôn tử bảo bối của mình bị đánh thì lập tức nháo nhào muốn tới đây lấy lại công đạo, lôi kéo con dâu là Tần thị cùng tới, nhớ đến chuyện bản thân phải giao trứng gà và bột mì ra ngoài, hôm nay phải khiến hắn trả về cả vốn lẫn lời.

Dương Diệp cười giễu: "Con trai của các ngươi vừa vào nhà đã cướp đồ của nhà ta, chẳng lẽ không nên đánh, ta cảm thấy nên đưa tụi nó tới quan phủ hết đi, để quan phủ lão gia phân xử."

Nghe thấy quan phủ, thoáng chốc mọi người yên lặng.

"Sao quan phủ lại đi quản mấy chuyện nhỏ này." Dương lão đầu cũng tới, vừa bước vào đã đánh giá tiểu viện của Dương Diệp, sau đó phát hiện cũng không thay đổi là bao, trong lòng mới thoải mái.

"Cẩu Oa nhà ta là cháu trai ruột của ngươi mà người cũng ra tay, thật là lòng dạ ác độc. Phồn Ca nhi nhà ta thi đậu đồng sinh, ngày mai chắc chắn sẽ đỗ tú tài, Dương gia bọn ta có một kẻ côn đồ như ngươi chắc chắn sẽ làm liên lụy tới nó."

Dương lão đầu nói một hồi rồi bắt đầu khoe khoang con trai của mình, sẵn tiện hạ thấp Dương Diệp một phen.

Dương Diệp nhíu mày, Dương lão đầu có một tiểu nhi tử, năm nay 25 đang học hành trong thư viện Viễn An, nghe nói đọc sách hai mươi năm mới thi đậu đồng sinh, cũng không biết sang năm hắn ta thật sự có thể đỗ tú tài không nữa?

Hắn nhớ rõ, tên ngốc nhà hắn hình như bảy tuổi đã đỗ đồng sinh... Hắn chuyển ánh mắt lên người tên ngốc đang đứng đằng sau mình.

Tên ngốc không rõ nguyên do gãi gãi đầu.

Đây mới thật sự là thiên tài... Chỉ tiếc...

"Không báo tự lấy thì là trộm! Bọn nó không những cướp đồ mà còn đánh người!" Dương Diệp liếc một lượt bốn phía rồi lạnh lùng nói: "Ta là lưu manh, vậy thì bọn nó cũng chẳng tốt hơn ta là bao!"

"Ngươi còn dám so bì với Cẩu Oa nhà ta? Sau này thúc thúc của nó sẽ khảo tú tài làm quan lớn." Tần thị cả giận.

"Đúng đó... đúng đó... bọn nó chỉ là trẻ con thôi mà..."

Dương Diệp: "Muốn ta bồi thường cũng được, vậy chúng ta tính sổ một chút mấy món nợ này."

Lúc mọi người nghe thấy hai chữ bồi thường, trong lòng rất vui vẻ, ai cũng biết Dương Diệp phát tài mua rất nhiều đồ, trong tay chắc chắn có tiền, thật ra rất nhiều người tới đây thảo phạt cũng chỉ là muốn có xíu tiện nghi, nhưng sau đó lại nghe tính sổ, mọi người cảm thấy muốn hắn nhả tiền thật sự rất khó khăn.

Dù sao ai cũng biết Dương Diệp có tiếng vắt cổ chày ra nước.

"Bọn nó cướp thịt của ta còn đánh người, các ngươi bồi thường cho ta một lượng bạc trước." Dương Diệp chỉ vào đống tóp mỡ bị rớt xuống đất vẫn có thể thấy được kia và tên ngốc có vết thương mới chồng thêm vết thương cũ đang đứng sau mình.

"Cái này..." Mọi người người nhìn ta, ta nhìn người.

Lúc này cuối cùng trưởng thôn cũng tới, thật ra ông đã tới được một lúc rồi, cũng đã hiểu đôi chút về chuyện đã xảy ra, ông đúng ra hoà giải: "Nể tình bọn nhỏ còn nhỏ tuổi, nhà Diệp Ca nhi cũng bị tổn thất, cứ thế bỏ qua hết đi."

Bọn nhỏ vào nhà người ta cướp đồ còn đánh người ta, đây vốn dĩ đã không biết lý lẽ, thật ra bọn nhỏ cũng bị doạ rồi, vết thương trông thì nghiêm trọng nhưng thật ra chỉ gãy hai cái răng cửa. Thái độ của Dương Diệp cũng kiên quyết, mọi người biết hôm nay không chiếm được lợi lộc gì nên cũng rút lui.

"Hai ngày trước chúng ta đánh người thì phải bồi thường không ít trứng gà với bột mì, dựa vào đâu hắn đánh Cẩu Oa nhà ta lại không bồi gì cả!"

Dương lão đầu ở một bên nghe thấy trưởng thôn thiên vị Dương Diệp thì lòng không vui, biết rõ bản thân không chiếm lý nhưng vẫn cố nói: "Trưởng thôn bất công cũng quá mức rồi."

Dương lão đầu vừa nói xong, mọi người đều nhớ tới bình thường trưởng thôn thiên vị cho Dương Diệp, cho rằng lần này cũng như thê trong lòng âm thầm không phục, nhưng đơn giản đối phương là trưởng thôn nên bọn họ cũng không thể công khai phản đối.

Trưởng thôn chau mày, Dương lão này đầu sao lại không biết điều như thế.

"Một khi đã như vậy, thì dựa theo lời Diệp ca nhi vừa nói đi, trước bồi thường vụ mấy đứa nhỏ đánh người cướp thịt, xong rồi theo thứ tự dựa theo mức độ bị thương của bọn nhỏ rồi bồi thường"

Cuối cùng lần này mọi người không còn ý kiến gì nữa, đó chính là thịt... thịt mấy chục văn một cân!

Ai cũng không dám nhiều lời, cuối cùng mọi người giải tán.

Dương Diệp đột nhiên mở miệng: "Đứng lại!"

Trưởng thôn cho rằng hắn không phục, kêu một tiếng: "Diệp ca."

Dương Diệp cười cười, hắn biết dụng ý của trưởng thôn, chuyện này là bọn nhỏ làm, tiếp tục truy cứu cũng không được gì, ngược lại sẽ đắc tội không ít người trong thôn, người trong thôn vốn đã có thành kiến với hắn, lần này đắc tội thảm hắn cũng sẽ khó sống trong thôn.

"Trưởng thôn, vừa rồi Cẩu Oa có nói sau này ta cần phải để hắn dưỡng lão tống chung cho mình, sau này ta chết tất cả gia sản đều là của nó."

Hai hàng lông mày của trưởng thôn càng nhíu chặt hơn, chẳng qua Cẩu Oa nói cũng không sai, Dương Diệp và tên ngốc ở bên nhau không thể sinh con, dựa theo quy củ, Cẩu Oa xác thật phải dưỡng lão tổng chung cho Dương Diệp, tất cả gia sản của hắn cũng được trưởng tôn trưởng tử của đại phòng là Cẩu Oa kế thừa.

"Hừ!" Dương Diệp phun một ngụm xuống mặt đất: "Ta thà cầm tất cả tài sản đi đánh cược cũng không cần nó dưỡng lão cho ta, ta sợ bản thân sẽ bị nó chọc tức mà chết!"

Sắc mặt Dương lão đầu trắng bệch, trên mặt Hồ thị và Tần thị cũng không đẹp đi đâu.

Dương lão đầu trầm giọng: "Đây là tự ngươi nói, đến lúc đó đừng có khóc lóc đến cầu xin bọn ta."

Người xưa vô cùng coi trọng con nối dõi, vì để khi mình tuổi già có người tống chung Dương Diệp nói không cần Cẩu Oa tống chung, đối với mọi người đây là chuyện khó thể tiếp thu nổi.

"Sớm tại lúc ông nội của ta mất hai gia đình cũng đã phân ra rồi, mọi người chỉ cần quản tốt chuyện nhà mình là được."

Buổi tối, dưới ánh nến, Dương Diệp cẩn thận quan sát lá cây của mình, màu sắc đậm hơn không ít, trải qua quan sát, lá cây đổi màu là khi hắn ăn đồ ăn xong, ăn càng nhiều màu lá càng đậm. Đồ ăn vào hẳn là biến thành năng lượng.

Tiêu hao quá nhiều năng lượng cũng dẫn tới đói bụng, hôm nay quá muộn, chỉ đành ngày mai đi thử với hạt giống hắn mua, xem lá cây có thể thúc đẩy sinh trưởng của nó không.

Nửa đêm, Dương Diệp thức dậy đi WC phát hiện không thấy vật nhỏ rúc trong góc tường, ra ngoài thì thấy tên ngốc ngồi xổm ở góc sân đang đúc gì đó cho một con gà nhỏ gầy trơ xương ăn.

"Mau mau ăn... Mau mau lớn lên... Ngàn vạn đừng để người ta phát hiện, bằng không bọn họ sẽ gϊếŧ ngươi."

Dương Diệp cảm thấy buồn cười, không quấy rầy tên ngốc quá mức, giải quyết xong thì nhẹ chân nhẹ tay trở về giường một lúc sau hắn mới cảm giác được tên ngốc bò lên giường. Hắn cố tình trở mình, tên ngốc quả nhiên bị doạ sợ, suýt nữa lăn xuống giường.