Chương 21

Người làm mẫu thân luôn sẵn lòng nói chuyện với người khác về con cái nhà mình, Vương thị ngay lập tức nói: “Tiểu tử A Vọng đó, khi ở trong bụng ta đã cực kì nghịch ngợm.”

Hai người nói chuyện xong nhìn xung quanh, lại nói về Trương Hà, nói về Trương Hà xong rồi, thì lại tiếp tục nói về Trương Phán, tóm lại, Chiêu Doanh không cho Vương thị thêm một cơ hội để nói ra tình hình của Đoạn gia, cũng không cho bà mối Tần có cơ hội để hỏi. Ngay lúc sắc mặt của bà mối Tần dần dần trầm xuống, Đoạn Lăng cuối cùng cũng trở lại, hắn vừa bước vào nhà chính liền nhìn thấy bà mối Tần đang ngồi trên ghế, không khỏi nhíu mày, nhưng cũng rất nhanh liền thả lỏng ra.

"A tỷ!"

Chiêu Doanh đứng dậy đi nhanh đến bên cạnh Đoạn Lăng, Đoạn Lăng nở một nụ cười trấn an Chiêu Doanh, sau đó nắm tay nàng.

Lòng bàn tay ấm áp bao bọc lấy toàn bộ bàn tay của Chiêu Doanh, trái tim của Chiêu Doanh ngay lập tức yên tâm.

Vừa nhìn thấy Đoạn Lăng, bà mối Tần lại nở nụ cười trên môi lần nữa: “Đoạn gia đại muội về rồi, chúng ta đã đợi ngươi rất lâu rồi.” Giọng điệu của bà ta rất thân mật, như thể rất quen biết với tỷ muội Đoạn gia vậy.

Đoạn Lăng gật đầu nhìn Vương Thị, Vương Thị không hiểu ý của hắn, đành phải nhìn về phía Chiêu Doanh.

Chiêu Doanh chịu đựng sự không vui trong lòng nói: "A tỷ con hỏi, các thẩm đến để làm gì?"

Vương thị vỗ đùi: “Ôi, Đoạn đại muội, chúng ta đến đây là để nói cho ngươi nghe một chuyện hỷ.” Nàng ta đang muốn một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm nói ra, nhưng thấy Chiêu Doanh đứng bên cạnh, liền dừng miệng, nàng ta cho rằng trẻ con không nên nghe những chuyện này.

Vương thị nghĩ rồi nói: "Đoạn tiểu muội, trong ấm không có nước, ngươi đi lấy một chút về đi."

Chiêu Doanh dứt khoát lắc đầu: "Con đi rồi thì sẽ không ai hiểu ý của a tỷ con."

Vương thị còn muốn nói thêm nhưng bà mối Tần đã ngăn Vương thị lại, bà ta không muốn chậm trễ nữa, nói thẳng: "Đoạn đại muội, hôm nay ta tới đây để nói với ngươi một mối hôn sự, đây chính là một mối hôn sự rất tốt."

Bà mối Tần nâng cằm lên, hơi đắc ý mà nhìn Đoạn Lăng, nói: "Chu lão gia làm ăn lớn trong phủ thành muốn tái giá, hắn không có yêu cầu gì khác, chỉ muốn tìm một người đẹp, ta tình cờ gặp được Đoạn đại muội ngươi, cảm thấy rất thích hợp."

"Nhà Chu lão gia phú quý, Đoạn đại muội ngươi gả qua đó chính là được hưởng phúc, không ít người hầu đến hầu hạ ngươi, chỉ cần ngươi đồng ý, hai tỷ muội các ngươi sẽ không bao giờ phải vất vả làm việc nữa, về sau sẽ được hưởng không hết vinh hoa phú quý."

Mụ già xấu xa này không nói thật, nào phải là tái giá gì chứ, nguyên phối trong nhà Chu lão gia vẫn còn, hơn nữa còn có chút hung dữ, không cho hắn ta nạp thϊếp, Chu lão gia háo sắc lúc này mới nghĩ đến cách lén sắp đặt ngoại thất.

Đoạn Lăng biết rõ chuyện bên trong chỉ vờ như không biết, chờ sau khi bà mối Tần nói xong thì hắn cố ý dừng lại một lát, giả vờ như dáng vẻ đang suy nghĩ rồi sau đó lắc đầu.

Chiêu Doanh lập tức nói: "A tỷ ta không đồng ý!"

Vương thị và bà mối Tần: "..."

Không cần ngươi phải nói, chúng ta đều nhìn thấy!

Nụ cười trên mặt bà mối Tần phai nhạt dần, đôi mắt bà ta hơi nhíu lại, nhìn qua có hơi hung dữ: "Đoạn đại muội, chuyện này ngươi phải suy nghĩ kỹ càng, bỏ qua thôn này thì sẽ không còn tiệm này nữa."

Đoạn Lăng vẫn lắc đầu.

Bà mối Tần lại nói: “Ta biết ngươi không yên tâm về Đoạn tiểu muội, muốn đợi Đoạn tiểu muội lớn hơn một chút rồi mới gả cho người ta, nhưng mà ngươi lớn hơn Đoạn tiểu muội sáu tuổi, kéo dài thêm cũng không thể kéo đến khi Đoạn tiểu muội tới tuổi cập kê, cuối cùng khi đó ngươi thành một bà cô rồi, không gả ra ngoài được nữa.”

"Cho nên ngươi chỉ có thể mang theo Đoạn tiểu muội cùng gả đi, để nhà trượng phu giúp ngươi nuôi Đoạn tiểu muội còn chưa thành niên, chỉ là xem xét tình hình trước mắt là cái gì cũng không có của Đoạn gia, người nhà bình thường sẽ không kết thân với nhà ngươi, nhưng nếu ngươi chọn một nhà nghèo khổ một chút, bọn họ gánh vác không nổi, tất nhiên cũng sẽ không đồng ý giúp ngươi nuôi dưỡng Đoạn tiểu muội, cho nên, Chu lão gia chính là lựa chọn tốt nhất của ngươi.”

"Chu lão gia nhiều tiền, nên sẽ không để ý việc nuôi thêm một người rảnh rỗi, chỉ cần ngươi bằng lòng gả qua đó, ngày ngày đều mặc tơ lụa lăng la, ăn sơn hào hải vị, có chỗ nào không tốt bằng việc các ngươi ở lại trong thôn sống? Nghe nói hai tỷ muội các ngươi còn thường xuyên lên núi hái thuốc, trên núi có rất nhiều côn trùng độc và thú dữ, chỉ cần không cẩn thận liền có thể mất mạng, Đoạn đại muội tùy tiện mà từ chối như vậy, làm ta thấy tiếc thay cho ngươi."

Không hổ danh là người làm mối cho người ta, tài ăn nói rất tốt, vừa đe dọa vừa khuyên bảo, nếu thật sự là hai nữ tử nông thôn neo đơn không nơi nương tựa, nhất định sẽ bị bà ta thuyết phục.

Trên mặt Đoạn Lăng thoáng hiện lên một nụ cười nhạt, ngay khi bà mối Tần cho rằng cuối cùng bà ta cũng đã thuyết phục được Đoạn Lăng, Đoạn Lăng lại lắc đầu tiếp, sau đó hắn giơ tay lên làm động tác tay "mời".