Tư Lăng nhìn chằm chằm vào mặt nàng một lúc, thấy nàng nghi hoặc ngước mắt nhìn mình mới mở miệng ra. Ừm, mùi vị thực sự rất nhạt, nhưng ở nơi hoang dã như vậy, hơn nữa nhìn dáng vẻ nàng cũng không giống người biết võ công, có thể uống canh cá như vậy đã rất tốt rồi. Mùi vị lưu lại trên lưỡi, dường như còn có chút mùi thơm của nấm.
Một người cẩn thận đút, một người hào phóng ăn.
Hai người hoàn toàn đã quên một chuyện: Thực ra hay của hắn không bị thương, hoàn toàn có thể tự mình ăn canh.
...
"Là cá nướng, muốn thử một chút không?"" Tô Thủy Liễm thấy hắn đã ăn xong canh cá, nhưng vẫn nhìn mình chằm chằm như cũ, còn nghĩ rằng hắn thèm cá nướng trên tay mình, mặc dù đang hồi phục vết thương tốt hơn là không nên ăn loại đồ nướng này, để tránh tiêu hóa không tốt, nhưng nàng vẫn ngượng ngùng nâng xiên cá nướng hấp dẫn trên cành cây, hỏi một cách lịch sự bằng giọng nhỏ nhẹ như thường ngày.
Tư Lăng lại không gật đầu, cũng không lắc đầu, vốn dĩ hắn cũng không cảm thấy đói. Sở dĩ nhìn chằm chằm nàng, chỉ đơn giản là cảm thấy lời nói và hành động của nàng rất lạ. Có lúc rất to gan, ví dụ như dám trừng mắt mắng mình, có lúc lại rất nhát gan, ví dụ như lúc này, bản thân nhìn chằm chằm nàng một lúc, hai má nàng sẽ ửng đỏ, cho đến khi đỏ đến tận mang tai.
Sống trong hang sói như vậy, những động tác lại tao nhã như một tiểu thư, ngay cả thìa múc canh và đũa gắp thịt cũng được chạm khắc tinh xảo thanh tú, đủ để so sánh với một tác phẩm nghệ thuật chứ không phải là một bồ đồ ăn. Cô gái như vậy, sao lại có thể sống trong rừng sâu núi thẳm làm bạn với sói con?
Trong lòng Tư Lăng đầy nghi hoặc, những mắt hắn vẫn lạnh băng như cũ.
Tô Thủy Liễm thấy hắn rất lâu vẫn không có biểu hiện gì khác, bèn bĩu môi rút tay về, cũng không để ý đến vẻ mặt không có chút vui vẻ nào của Tư Lăng nữa, vui vẻ nếm thử cá nướng đã muốn ăn từ lâu.
...
Chắc là giữa hè rồi chứ?
Nghe tiếng ve kêu ồn ào trong rừng, Tô Thủy Liễm ngồi trên tảng đá ngắn bên dòng suối, hai chân vẫn không mặc giày và tất ngâm trong dòng nước mát, thỉnh thoảng có chú cá nhỏ nghịch ngợm lại to gan bơi giữa hai chân nàng, khiến nàng ngứa ngáy cười "khúc khích".
Kể từ khi Tô Thủy Liễm đưa Tư Lăng về, khoảng thời gian rảnh sau giờ trưa nàng thường ngồi bên bờ suối.
Đương nhiên, thỉnh thoảng ánh mắt đung đưa sẽ muốn đi xa hơn một chút kiếm một ít quả dại, trước khi mặt trời lặn sẽ quay về nấu bữa tối. Vì bây giờ có ba cái miệng đang chờ nàng gọi "Ăn cơm".
Cúi đầu nhìn chiếc áo khoác ngoài bọc lấy cơ thể là hai chiếc áo vạt ngắn, nàng bĩu môi, lúc đầu xé chiếc áσ ɭóŧ duy nhất đưa cho người đàn ông đó băng bó, bây giờ mới phát hiện vào mùa hè không thể không thay áσ ɭóŧ trong một thời gian dài, đặc biệt là sau khi làm việc, ra mồ hôi rất nhiều, khiến bản thân rất khó chịu. Thế là chỉ đành cắt một trong những chiếc áo trong thành hai phần, làm thành một chiếc áσ ɭóŧ bó sát và một chiếc áo choàng bên ngoài lớn hơn được thay thành hai chiếc váy eo cao.
Như vậy, đủ để thay áo quần rồi, chỉ là, do hai lớp vải lụa quấn từ trong ra ngoài, không thoáng khí lại không hút mồ hôi, thật sự rất ngột ngạt. May mà trong khu rừng không có ánh nắng trực tiếp chiếu vào, cho dù buổi trưa có chút nóng nực, đó cũng chỉ là tạm thời, đến khi mặt trời lặn, đêm trong rừng vẫn chỉ là nhiệt độ thích hợp vào mùa xuân và mùa thu.
Chỉ là, cũng có thể miễn cưỡng sống qua mùa thu và mùa hè, đợi đến lúc vào đông, quần áo mỏng như vậy sẽ chết cóng đấy.
Hơn nữa, quần áo trên người đó cũng không thể sống qua mùa đông, nghĩ đến chiếc áo đen phía trước bị khoét một lỗ lớn vì phải băng bó bằng thuốc và nhìn cũng không được tự nhiên cũng dứt khoát sửa chiếc áo đen, trong nháy mắt chiếc áo khoác đen đã trở thành một chiếc áo khoác ngắn.
Tô Thủy Liễm xấu hổ mím môi. Cũng may sau khi người đó tỉnh lại cũng không có ý trách bản thân. Nhưng, đây cũng là lúc dưỡng thương, không có cánh nào khác. Đợi đến khi vết thương của hắn hoàn toàn khỏi rồi, chắc chắn cần phải thay một bộ mới chứ.
Tô Thủy Liễm hơi ngẩng đầu lên, nhìn rừng trúc bên dòng suối cao vυ"t lên trời xanh, suy nghĩ của nàng bay đi rất xa.