Chương 19: Nhớ lại

Cũng không biết người nhà ở Tô Châu thế nào rồi, đặc biệt là mẫu thân và huynh trưởng, chắc hẳn rất đau lòng, còn có huynh Hâm Dật... Tô Thủy Liễm nghĩ đến Vương Hâm Dật, đáy lòng nổi lên chút chua xót. Mặc dù huynh Hâm Dật đã đồng ý kết hôn với bản thân, nhưng cũng chỉ vì bất đắc dĩ. Cũng đúng, Thủy Diễm rất xinh đẹp, tính tình cũng tốt bụng, không như bản thân, vừa tròn 13 tuổi đã bắt đầu làm tổ trong khoảng sân nhỏ của riêng mình suốt ngày, không phải thêu thùa thì là đọc một ít truyện kí và giai thoại mà bản thân đã khắc cốt ghi tâm từ lâu, cho dù là thích huynh Hâm Dật từ tận đáy lòng, cũng không dám có bất kỳ hành động lộ liễu nào, chứ đừng nói đến việc mở miệng thổ lộ tình yêu của mình. Nghĩ đến lúc đó hắn ta thường xuyên mượn cớ đến thăm bản thân cuối cùng cũng rời phủ ra ngoài đi dạo cùng Thủy Diễm, bây giờ có lẽ hắn ta đã hài lòng mãn nguyện rồi.

Tô Thủy Liễm khẽ thở dài, thu lại những dòng suy nghĩ đó, lau khô hai chân, xắn ống quần lên, định quay về hang núi sau khi chỉnh lại quần áo.

"A!" Tô Thủy Liễm che miệng khẽ kêu một tiếng, vội vàng bước lên đỡ Tư Lăng đang dựa vào trúc trước ngực:

"Sao ngươi đứng dậy rồi? Còn đi xa như vậy, dù vết thương đã đỡ hơn nhiều rồi, cũng không thể xuống đất nhanh như vậy!"

Thật là không hiểu chuyện. Tô Thủy Liễm thông minh nuốt xuống câu cuối cùng.

Tư Lăng cụp mi mắt xuống, để nàng dìu hắn quay trở lại con đường cũ.

Đương nhiên hắn biết thân thể của mình, sau hai mươi ngày dưỡng thương, cũng không thể nói đã hồi phục 100% hay 80% công lực. Nhưng, trong mắt hắn hiện lên một tia sáng, cô gái này luôn luôn nghĩ mình đúng, đối đãi với bản thân như người bị trọng thương, không hiểu sao bản thân lại rất vui để nàng bận rộn chăm sóc như vậy.

Vừa rồi hắn thăm dò xung quanh, lúc đi đến đây, phát hiện nàng đang thoải mái đua đưa hai chân dưới dòng suối, đang định xoay người đi tránh hiềm nghi, nhưng lại thấy nàng sững sờ ngồi đó, đó là vẻ mặt đau buồn từ trước đến nay hắn chưa từng nhìn thấy trên khuôn mặt nàng.

Từ trước đến nay vẫn luôn dịu dàng vui vẻ, vậy mà bây giờ lại lộ ra vẻ mặt buồn bã như vậy. Trông có vẻ chỉ mới 14 15 tuổi, nhưng lại khiến bản thân cảm thấy một loại thăng trầm vượt qua vẻ ngoài của nàng. Khi nàng dừng lại những dòng suy nghĩ ấy sau đó đứng dậy và đã phát hiện ra bản thân.

Đây là nhìn trộm sao? Đáy mắt Tư Lăng hiện lên một tia bối rối, ngay sau đó lập tức hồi phục lại vẻ lạnh lùng như cũ, vì nàng sớm đã chạy đến đỡ bản thân, miệng cũng không ngừng cằn nhằn về mình. Tư Lăng cụp mắt xuống nhìn người phụ nữ nhỏ bé chỉ cao đến ngực mình, một góc trong tim hắn đã sụp đổ rồi.

...

"Ha ha... có phải Tiểu Thuần Tiểu Tuyết rất giỏi không?"" Tô Thủy Liễm ôm hai con sói con, thân mật xoa bộ lông trắng như tuyết của chúng, khen ngợi không ngớt.

Khoảng thời gian này, cùng mới việc mùa hè đã đến, động vật trong rừng cũng dần nhiều hơn.

Có lẽ vì thiếu sự săn bắt của con hổ trắng bắt mắt và hai con sói lớn, mà tốc độ sinh sản của những con thú nhỏ càng ngày càng nhanh, mỗi ngày hai con sói con đều đi ra ngoài càn quét một vòng, cũng có thể mang về rất nhiều thỏ rừng, gà rừng, vịt hoang, hôm nay còn kéo về một con trăn dài 4-5 mét dày bằng miệng chiếc bát nhỏ.

Dù Tô Thủy Liễm vẫn hơi sợ những con thú có vẻ ngoài hung dữ này, những cũng biết rằng ở trong cánh rừng này, những con vật này là khẩu phần ăn của bọn họ.

Huống chi, ánh mắt nàng quay vòng, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhìn về Tư Lăng đang luyện công ở trong gốc.

Tư Lăng đang ngồi dựa vào vách hang tự nhiên nghe được lời khen ngợi vui vẻ của nàng, yếu ớt mở mắt ra, quả nhiên, nàng đang chớp đôi mắt như Hắc Diệu Thạch, cười dịu dàng nhìn hắn.

Hắn nhanh nhẹn đứng dậy, đến cửa hang, không nói lời nào bế con trăn lớn lên.

Từ sau khi Tô Thủy Liễm nhìn thấy cảnh hắn lột da thỏ rừng cực kỳ nhanh chóng, bèn nghiễm nhiên giao những chuyện gϊếŧ chóc này cho hắn.

"Thu dọn đồ đạc, hai ngày nữa chúng ta rời khỏi khu rừng."" Sau khi Tư Lăng ăn cơm tối của mình xong liền nói một câu như vậy, như sấm sét nổ lên trong tai Tô Thủy Liễm, nàng vội ngẩng đầu lên nhìn Tư Lăng, không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn, một lúc sau, khó khăn nuốt cơm trong miệng xuống, cuối cùng cũng tìm lại giọng nói của bản thân: "Ngươi...Ngươi không bị câm sao?""

Tư Lăng nhướng mày: "Ai nói ta bị câm?"" Nếu không phải giọng nói và ánh mắt thường lạnh lùng kiên định của hắn, Tô Thủy Liễm gần như đã cho rằng hắn đang cười nhạo bản thân.