Chương 6

Mưa khá lớn, nàng chạy không để ý, đâm phải người trước mặt. Uyển Nương ngẩn người: "A Nghiễn? Sao lại là đệ?"

Giờ này hắn nên đọc sách ở trong phòng mới đúng.

"Tẩu tẩu, mau đội nón lên. "

Giang Nghiễn lấy cái rổ trên đầu nàng xuống, lại cởϊ áσ khoác lên người nàng.

"Không được, chỉ có một cái nón như vậy sao được. "

Uyển Nương muốn cởi xuống trả hắn.

Giang Nghiễn cắt ngang động tác của nàng, "Tẩu tẩu, tẩu mặc đi. Phía trước có nhà tranh, chi bằng chúng ta chạy nhanh trốn tránh mưa.

Hắn bước nhanh về phía trước, cô nhắm mắt theo đuôi. Nam tử thẳng lưng, bóng lưng thẳng tắp, như tùng xanh bách biếc, vì nàng ngăn trở hơn phân nửa gió táp mưa sa trước mặt.

Con đường nhỏ thôn quê đất vàng lầy lội, trời mưa càng ngày càng khó đi, bước chân cô đi nhỏ không nhanh. Mưa càng lớn, Giang Nghiễn suy tư hồi lâu, quay đầu lại nói: "Tẩu tẩu không bằng đệ cõng tẩu đi nhanh hơn."

Áo ngoài của hắn ướt đẫm, đuôi tóc đều đang nhỏ nước. Người cúi xuống, thẳng thắn vô tư đối diện với nàng. Ánh mắt thanh niên sâu như giếng, không tiếng động mê hoặc nàng.

Tránh mưa quan trọng hơn, Uyển Nương thuận thế trèo lên lưng hắn, hai tay nhẹ ôm lấy cổ thon dài, khách sáo nói: "Vất vả cho A Nghiễn."

Mùi thơm ngào ngạt sau tai, bắp chân tinh tế dán sát eo rắn chắc. Chân nhỏ của cô lắc lư theo khuỷu tay, mỗi bước hắn đi hai vυ" sữa mềm nặng trịch cọ qua cơ bắp sau lưng.

"A Nghiễn, còn bao lâu nữa mới tới nhà tranh? "

Nàng nghiêng mặt, hai gò má ửng đỏ. Cơ lưng xếp chồng lên nhau rõ ràng, nhiệt độ cơ thể cách chất liệu quần áo cũng khó có thể bỏ qua khiến Uyển Nương ngại ngùng, tim đập thình thịch.

Uyển Nương không dám dán quá chặt, tay hơi thả lỏng, thân thể đột nhiên trượt xuống, Giang Nghiễn phản ứng nhanh chóng, cánh tay gân xanh nhảy nhót chế trụ bắp chân trắng nõn lắc lư nàng

"Tẩu tẩu giữ chặt một chút, sắp tới rồi."

Trong lúc bất ngờ đỡ lấy, Uyển Nương theo bản năng ôm chặt hắn. Bàn tay nắm bắp chân nàng rắn chắc mạnh mẽ.

Cứng quá! Không nghĩ tới hắn đọc sách nhìn thư sinh văn nhược, nhưng mức độ rắn chắc không hề thua phu quân thường làm việc đồng ruộng.

Uyển Nương liên tưởng đến đũng quần rộng thùng thình mình tự tay mình may hôm qua, mặt bị ướt đến lạnh, ngược lại lặng lẽ ấm lên.

Bụng dưới Giang Nghiễn càng nóng. Vυ" mềm dán vào sau lưng loạn điên, xóc đến dươиɠ ѵậŧ của hắn cứng ngắc, gần như muốn dựng lều trại lên.

Đặc biệt vừa rồi nâng nàng lên trên, vυ" mềm mại từ dưới lên trên lướt qua lưng, cảm giác tê dại giống như trong mộng nàng đang cầm hai vυ" sữa kẹp lấy dươиɠ ѵậŧ, tùy ý anh đâm.

Trong mưa hai người chặt chẽ kề sát nhau đều có khó chịu riêng, nhà tranh đổ nát đập vào mắt, cuối cùng cũng tới.