Chương 5

Uyển Nương nằm ngửa ở trên giường, tay chạm lên hai gò má nóng bỏng tinh tế thở dốc, chậm rãi giảm bớt dư vị cao trào.

Sau khi phu quân đi, đêm khuya yên tĩnh, phòng đơn gối đơn khó ngủ, nàng cũng dùng hai tay sờ tiểu huyệt giải tỏa, nhưng không có cảm giác tận hứng như vừa rồi.

Là bởi vì vừa mới nghĩ đến A Nghiễn sao? Uyển Nương xoay người đem mình chôn ở trong chăn đệm, xấu hổ vô cùng. Thân thể vui thích không lừa được người, cảm giác trái luân thường mãnh liệt làm cho nàng dễ dàng đạt tới cao trào tìиɧ ɖu͙©.

Trăng lên ngọn liễu, nàng trằn trọc khó ngủ. Hắn ở trong phòng tự thủ da^ʍ gọi tẩu tẩu, có lẽ là bởi vì đang trong thiếu niên tinh lực tràn đầy lại không cưới vợ. Bên người lại chỉ có nàng một nữ nhân, nghĩ không ra, đi sai điowngf......

Nàng là trưởng tẩu, nên dẫn hắn trở về chính đạo mới xứng đáng với phu quân đã chết. Nàng nắm chặt khăn gối bên cạnh, thầm hạ quyết tâm hằng ngày ở chung nhớ kỹ phải giữ khoảng cách thật tốt.

Sáng sớm, Giang Nghiễn ở tiền sảnh chậm rãi dùng bữa sáng, vẻ mặt thờ ơ, khóe mắt thỉnh thoảng liếc về phía cửa. Cháo gạo mềm mại thơm ngọt, hắn ăn không biết vị.

Con thỏ mềm mại khϊếp đảm nhìn thấu tâm tư của hắn thì sợ hãi. Nếu không sao bây giờ còn chưa ở đây...

Hắn suy tư có nên đi tìm nàng hay không, Uyển Nương đi tới tiền sảnh sắc mặt như thường chào hỏi.

Giang Nghiễn vội vàng đứng dậy vì nàng lấy chén cháo, đẩy thức ăn trước mặt qua

"Tẩu tẩu, nếm thử xem hợp khẩu vị không?"

Hắn đưa cháo tay dường như vô tình vuốt nhẹ qua ngón tay.

Uyển Nương ngồi xuống, nói tiếng được. Cầm thìa khuấy cháo trong bát, đũa lại chậm chạp không vươn tới cái đĩa nhỏ kia.

Vừa rồi chạm vào, chẳng lẽ hắn cố ý?

Trên bàn là dưa muối cô thích ăn, cuống rau giòn tan, màu tương nồng đậm, nhìn thôi đã thấy nhon, chắc chắn phải sáng sớm hắn thức dậy tốn tâm tư ướp muối.

Hai người cùng ở dưới một mái hiên, hiện tại tâm tư hắn nặng nề, ít gặp mặt cho thỏa đáng. Uyển Nương ăn non nửa bát cháo, mới nếm thử thức ăn, khen không tồi.

Lại đề cập đến khăn tay giao cho thôn bên cạnh, nàng muốn đi thăm, chạng vạng lại trở về, bữa tối tự hắn ăn trước.

Giang Nghiễn cúi đầu đáp lời, lông mi đen che đi ánh mắt u ám không rõ. Không khí nghiêm trọng, dưa muối được chuẩn bị tỉ mỉ trở nên tẻ nhạt vô vị.

Qua một lúc lâu, hắn đứng dậy rời bàn tùy ý nói câu tẩu tẩu trên đường cẩn thận. Uyển Nương gật đầu, cũng không dặn dò những lời khác như thường ngày.

Quả nhiên liều lĩnh, muốn chiếm một vị trí trong lòng nàng, sợ còn phải suy nghĩ lại. Tâm tư hắn ủ dột, quay về thư phòng viết thư, viết mấy tờ giấy.

Chạng vạng ngày hè giữa núi rừng mưa to, bầu trời tươi đẹp vừa rồi thoáng qua tối như ban đêm. Uyển Nương bước nhanh về nhà, mưa to đột nhiên ập tới.

Mưa to giàn giụa, nàng bị dính mưa, nước lạnh thấu tim. Uyển Nương lấy rổ che đỉnh đầu, tay che trước trán, chật vật chạy về.