Chương 8

Chờ Lý Sách rời đi, Yến Thỉ nhíu mày nhìn Văn Khanh: “Thật sự muốn tham gia sao?”

Bé Cam nghe thấy Yến Thỉ như vậy hỏi, cho rằng anh không muốn tham gia, nên tức giận với Văn Khanh, thế là bé con vội vàng ưỡn khuôn mặt nhỏ nói: “Là Bé Cam muốn tham gia, thư phụ mới, mới đồng ý."

Yến Thỉ sửng sốt, sau đó xoa đầu bé con: “Cha không trách thư phụ.”

Bé Cam nghiêng đầu, mỗi lần có bé con trong viện phúc lợi muốn có thêm chút đồ ăn vặt, thì anh trai phát cơm sẽ cười cười mà nói với các bé rằng thật sự muốn nữa à, thế là bé nào cũng im miệng, không dám nói muốn nữa.

Bé Cam còn quá bé, không hiểu rõ thế nào là uy hϊếp, thế nào là thật sự nghi hoặc, bé con chỉ cho rằng Yến Thỉ tức giận.

Văm Khanh đi đến, ôm Bé Cam thẻ xuống sô pha, sau đó cậu ngồi xổm dưới đất, dịu dàng nói với bé con: "Có phải con nghĩ hùng phụ tức giận không? Cha không có tức giận, cha chỉ hỏi một câu bình thường thôi, giống như hay hỏi con có thích đồ chơi hay không vậy."

Lúc này Bé Cam mới hiểu, cũng biết là mình hiểu lầm, bé con cúi đầu lí nhí kể chuyện ở trong viện phúc lợi cho hai người nghe. Yến Thỉ lại gần nhéo nhéo gương mặt nhỏ của bé: "Không sao cả, bạn nhỏ Yến Tranh ơi, nếu như trong nhà có ai tức giận thì sẽ nói thẳng ra, chỉ khi như thế mới có thể giải quyết vấn đề thật tốt!"

Mắt Bé Cam sáng lên, dùng sức gật đầu một cái.

Sau khi giải quyết hiểu lầm, bé con vui vẻ làm tổ trên ghế nghe hùng phụ và thư phụ của mình nói chuyện phiếm.

Văn Khi ngồi xuống bên cạnh Yến Thỉ, nắm lấy tay anh: "Anh yên tâm, em nghĩ kỹ rồi."

Cậu biết Yến Thỉ lo lắng cái gì.

Văn Khanh thoạt nhìn trầm tĩnh thanh lãnh, thật ra xuất thân của cậu rất cao quý.

Văn Khanh xuất thân từ một gia đình quý tộc, thư phụ của cậu là gia chủ nhà họ Văn - một trong chư hầu của hoàng tộc đế quốc. Cậu có rất nhiều anh em, nếu so với đám ruột thịt ấy, Văn Khanh không có gì quá nổi bật, thứ duy nhất đáng nhìn là cậu thừa hưởng nhan sắc hơn người của thư phụ.

Do là gia đình quý tộc nên truyền thống nhà họ Văn vô cùng nghiêm khắc, bé con trong nhà cũng phải tuân thủ những thứ quy tắc phức tạp đó, mà bản thân Văn Khanh là trùng cái, còn phải chịu đựng những lời dạy dỗ đậm mùi phong kiến, ví dụ như trùng cái trời sinh thấp hèn, phải tôn kính trùng đực, nuôi dưỡng bé con. Văn Khanh ăn khổ không ít lần vì những nguyên tắc, quy củ đó, nếu khi kiểm tra mà không thuộc thì sẽ bị phạt.

Bé con Văn Khanh lớn dần trong tiếng mắng chửi, thậm chí là bị sỉ nhục vì không giống với những trùng cái truyền thống kia. Ở trong gia đình như vậy, lại nuôi ra một thân phản loạn như cậu, Văn Khanh dứt khoát rời khỏi nhà họ Văn, cắt đứt liên hệ với gia đình, che giấu thân phận của mình, vào trường đi học. Cuối cùng cậu dựa vào thực lực của mình mà đậu vào trường quân đội.

Mãi đến khi cậu có chút tiếng tăm trong trường quân đội thì thái độ của gia đình mới có chút dịu lại, tah65m chí chủ động đưa ra lời mời cậu về nhà.

Khi đó Văn Khanh đã hẹn hò với Yến Thỉ, Văn Khanh vì muốn người nhà biết đến Yến Thỉ nên mới đồng ý gặp mặt gia đình.

Ai ngời cuộc gặp mặt này lại là âm mưu từ lâu. Con trai của hoàng đế, nhị hoàng tử không biết vì sao lại nhìn trúng Văn Khanh, gã gây áp lục với nhà họ Văn, muốn đưa cậu vào hoàng cung. Gia chủ Văn gia tự biết không có cách nào ép buộc được cậu nên mới lựa chọn dùng thủ đoạn nham hiểm, chuẩn bị hạ dược vào rượu của Văn Khanh, để cậu lên giường với nhị hoàng tử.

Trong mắt đại đa số trùng đực giới quý tộc, trùng cái chẳng khác nào món đồ chơi để mua vui, cho dù đó có là con của bọn họ. Mặc kệ hiện tại có nhiều trùng cái có khả năng tự mình gánh vác một nhà, thậm chí trở thành chủ lực trong quân đội, nhưng cũng không thể thay đổi thứ suy nghĩ thấp hèn của đám người kia. Hy sinh một trùng cái để đổi lấy quan hệ thông gia với hoàng thất, vì sao không làm?