Chương 3: Công ty nào cũng từ chối cô

Sau khi chuẩn bị xong hồ sơ xin việc, cô khoác túi cầm theo đến từng công ty một để xin việc.

Đi hết 8 công ty cả lớn cả nhỏ, nhưng chẳng có công ty nào nhận cô. Lúc nhìn vào hồ sơ thì mặt ai cũng niềm nở, nhưng sau khi biết cô tách biệt cuộc sống bên ngoài 2 năm để làm nội trợ gia đình thì mặt người nào người đấy đen kịt nhăn nhó, lấy lí do mới đủ người, thừa người, vừa kết thúc tuyển người để từ chối cô. Lí do chỉ có một, bất kì công ty nào cũng sẽ không nhận người tách biệt cuộc sống làm việc bên ngoài, bởi vì thị trường luôn biến động, người không tiếp xúc nhiều sẽ không theo kịp.

Cô thở dài một hơi. Chạy cả ngày trời phỏng vấn 8 công ty, chẳng công ty nào nhận, chân vì đi đau mỏi sưng tấy lên. Cô chán nản nhìn bộ hồ sợ của mình.

Khi trước cô được coi là thiên tài, cái gì cũng có thể dễ dàng đạt hạng nhất, ai cũng ưu ái cô. Vậy mà bây giờ đi xin việc chỗ nào cũng không nhận, đời thật trớ trêu.

Reng reng

Điện thoại đổ chuông, là số của An Mục.

“A lô An Mục? Gọi tôi có chuyện gì thế?” Cô bắt máy, khẽ trả lời. “Á Hoan à? Tôi nghe nói hôm nay cậu đi xin việc, thế nào rồi?” “Haizzz, không có kết quả, đều bị từ chối hết rồi.” “Gì cơ? Thiên tài xuất chúng như cậu mà cũng bị từ chối? Mắt bọn họ chắc chắn là bị mù hết rồi!”-An Mục mắng luôn thành tiếng.

“Bọn họ từ chối cũng có lí do. Tôi chấp nhận.” Cô ngồi ngả đầu ra sau ghế sô pha, nhắm mắt lại.

“Vậy cậu định làm gì tiếp theo?” “Tôi vẫn đi xin việc. Tôi không thể ngồi chờ hết tiền rồi mới kiếm việc làm.”-Cô lim dim mắt, thở một hơi dài thật dài.

“Tôi nghe nói công ty nhà họ Dương tuyển nhân viên văn phòng đấy, cậu đến đó thử xem. Dương tổng nổi tiếng là người nhìn xa trông rộng, chắc chắn không bỏ qua một nhân tài như cậu” Đằng dây bên kia cao giọng

“Vậy sao? Vậy mai tôi liền đến. Giờ tôi bận rồi, nói chuyện sau”

“Được”

Cô tắt máy, thở dài đi vào phòng tắm. Mỗi lần căng thẳng quá mức cô đều sẽ đi tắm thư giãn như vậy, rất hiệu quả.

Cô đang tắm thì có tiếng gõ cửa, mặc dù không biết ai nhưng cô vẫn nhanh chóng quấn khăn tắm kĩ càng rồi mới bước ra ngoài

“Ai vậy?”

Cô hỏi trước khi mở cửa.

“Là anh, Âu Địch.”

Nghe xong cô có chút nghi ngờ, Âu Địch đến đây làm gì? Nhưng cô vẫn mở cửa.

“Vào đi.”

“Ừ”

“Nói đi, có chuyện gì thế?” Cô lấy khăn lau mái tóc ướt sũng của mình, lười biếng nhìn Âu Địch.

“Em đi tìm việc?” "Anh nghe được ở đâu à?’’ Cô hỏi ngược lại.

“Ừ, có người bắt gặp em đi xin việc, rồi qua thư kí lại truyền đến tai anh.”

“Ừ, tôi đi xin việc. Tôi cũng không nhiều tiền như anh, nên tôi phải đi kiếm sống chứ.” Cô lạnh giọng liếc Âu Địch, rồi lại lau tiếp mái tóc của mình.

“Sao em không đến Âu thị? Anh có thể sắp xếp công việc cho em, tránh để bị người ta nói anh để vợ mình phải khổ cực ra ngoài tìm việc…” “Không cần, tôi có tay có trí óc, tôi tự kiếm được việc, không phiền đến anh.”-Cô trực tiếp ngắt lời Âu Địch.

“Còn nữa, nếu anh sợ bị người ta nói ra nói vào thì không cần đâu. Chúng ta cũng sắp ly hôn rồi, sớm sẽ không có liên quan gì đến anh, anh lo thừa rồi.”

“Nhưng chúng ta vẫn chưa ly hôn mà? Bố không đồng ý thì không thể ly hôn được, em vẫn sẽ là vợ anh…” Âu Địch nhìn cô, vội vã nói.

“Không, tôi sẽ khiến cho ông ấy đồng ý. Sao vậy? Không phải anh là người rất muốn ly hôn, rất muốn kết thúc cuộc hôn nhân này à? Sao lại phản ứng lạ thế?” Cô thuận tiện đâm chọc thẳng vấn đề, khiến cho Âu Địch cứng họng không nói nên lời.

“Anh…” “Anh gì mà anh, mau đi về đi, tôi còn có chuyện cần xử lí, không nói nhiều với anh được đâu.” Cô chỉ ra cửa, ám chỉ đuổi anh đi. Âu Địch hết cách, cũng chỉ biết đi về.

Âu Địch luôn là một người lạnh lùng quyết đoán, đây là lần đầu tiên mà cô thấy anh như thế này, không hiểu tại sao, nhưng cô cũng chẳng dám hi vọng gì nhiều nữa.

Tại quán bar

“Ôi trời, sao Âu tổng của chúng ta lại đến đây nữa rồi? Sao thế? Nhìn cái mặt đần thối ra vậy?” Dương Bảo chẳng có chút nể nang gì mà nói thẳng vào mặt Âu Địch, dù sao cũng là bạn lâu năm, Âu Địch cũng sẽ không làm gì cậu.

“Hừ, rõ ràng cậu nói Á Hoan sẽ không đồng ý ly hôn, giờ thì sao? Cô ấy vậy mà thẳng tay kí đơn rồi đấy!”

“Gì cơ? Cô ấy kí rồi? Sao có thể chứ? Chẳng phải mọi cô gái đều không muốn mất danh dự và ly hôn không một xu dính túi sao? Sao cô ấy lại đồng ý được?”

“Cái này tôi phải hỏi cậu mới đúng đấy” Âu Địch lườm Dương Bảo một cái, nâng cốc rượu lên một hơi uống cạn.

“Không, trường hợp này tôi không tính đến. Nhưng như vậy chẳng phải là rất tốt rồi à? Ly hôn dễ dàng như vậy.” Tất cả anh em chơi cùng Âu Địch đều biết anh không thích cô, kết hôn bao lâu cũng chẳng thân mật gì.

“Hừ, nếu không phải tôi kịp thời nhanh trí, thì hôm trước tôi và cô ấy đã ly hôn xong rồi.”

“Hả? Cái gì mà nhanh trí cơ? Vậy là cậu phá hỏng chuyện ly hôn đấy à? Tại sao chứ?”

“Tôi không biết, nhưng tôi không muốn ly hôn…”

“Không lẽ…cậu thích Á Hoan rồi?” Dương Bảo tọc mạch, dùng kinh nghiệm yêu đương của mình để phán đoán. Đừng thấy nổi danh là đào hoa thay bạn gái như thay áo mà nghĩ cậu không biết yêu là gì, trước đây cậu cũng từng yêu sâu đậm một người…

“Không thể nào. Bao năm nay người tôi yêu luôn là Phi Phi.” Âu Địch đặt mạnh cốc xuống, gằn giọng phủ nhận.

“Vậy sao cậu lại không muốn ly hôn? Trước đây cậu luôn nói, chỉ cần cô ấy quay lại, cậu nhất định sẽ lập tức ly hôn, cưới cô ấy về làm vợ. Bây giờ cô ấy quay về rồi, lại nói không muốn ly hôn?” Dương Bảo khó hiểu.

“Tôi cũng không biết, nhưng tôi thật sự không muốn ly hôn. Tôi luôn cảm thấy không có Á Hoan mọi thứ đều rất trống rỗng.”

“Vậy cậu yêu Á Hoan hay yêu Phi Phi?”

“Tôi…”

“Nếu như cậu đã xác định ly hôn để cưới Phi Phi về, thì đừng đôi co tốn thời gian của Á Hoan nữa. Cô ấy còn trẻ, còn có tương lai, cậu như vậy chẳng khác nào hại cô ấy.”

“Nhưng tôi…” “Đừng có nhưng nhị gì cả. Cậu phải biết, đặt hai người con gái lên cân là cực kì ác. Nếu cậu cho Á Hoan hi vọng, rồi lại chọn Phi Phi, thì Á Hoan tổn thương càng thêm tổn thương. Còn nếu cậu chọn Phi Phi, cuối cùng lại giữ Á Hoan, thì Phi Phi cũng tổn thương, cậu hiểu chứ?”

Dương Bảo nói hết lời hết cái, chỉ mong đứa bạn EQ âm vô cực này của mình có thể hiểu ra một chút vấn đề. Trên thương trường thì dứt khoát chặt chém, vậy mà trong tình cảm thì cứ rối như tơ vò, thật không biết nên nói Âu Địch là thiên tài hay đồ ngốc nữa