Chương 4: Tin nhắn của tình đầu

Đang trong lúc rối bời thì tiếng thông báo tin nhắn vang lên. Là điện thoại của Âu Địch.

Âu Địch nheo mắt nhìn điện thoại, thấy tên Phi Phi lập tức bấm vào xem.

“Địch, anh đang ở đâu vậy? Qua chỗ em được không? Em nhớ anh”

“Sao anh không trả lời? Sai vậy? Cô ta đang ở đó sao?”

“Anh qua với em nhé!”

Dương Bảo cũng hóng hớt, dí mắt vào nhìn :“Yô, tình đầu nhắn tin kêu đến kìa? Đi hay không đi?”

Âu Địch chẳng nói chẳng rằng gì cả, vẫn ngồi im phăng phắc làm Dương Bảo cho chút bực bội:“Mau nói đi chứ?”

Âu Địch không nói, cầm điện thoại nhấn nhấn một hồi:“Anh không đến được”

“Anh đang bận sao? Hay là vợ anh không cho anh đi?” Đầu dây bên kia nhắn lại.

“Không liên quan đến em”

“Ôi, hôm nay đại boss lại từ chối người tình trong mộng hả? Kì lạ quá!” Dương Bảo cười hơ hớ.

“Câm mồm, cậu không nói không ai bảo cậu câm.” Âu Địch cau mày, loé lên tia nổi giận.

“Ha ha, cậu trả lời đi, có phải động lòng với Á Hoan rồi?”

“Tôi chưa bao giờ động lòng với Á Hoan” Âu Địch khẳng định chắc như đinh đóng cột.

“Vậy thì tốt. Nếu đã chắc chắn như thế, vậy thì bắt đầu kế hoạch được rồi” Dương Bảo dựa lưng vào ghế, tay đặt sang hai bên, ngả đầu thoải mái.

“Kế hoạch gì?” “Không phải đã nói cô ấy sẽ phải diễn nɠɵạı ŧìиɧ với tôi à?”-Dương Bảo nhìn Âu Địch.

“Ừ” Âu Địch ừ một tiếng, rồi đứng dậy đi về.

Không ngờ mọi thứ lại vượt tầm kiểm soát của chính mình, Âu Địch vừa khó chịu vừa bực tức, không biết phải làm sao.

Sáng hôm sau

“A lô ạ?” Á Hoan còn nằm trên giường, mắt nhắm mắt mở nghe điện thoại.

“Con dậy chưa? Ngày mai dắt thằng Địch về đây ăn cơm đi con” Giọng bà Âu trầm ấm vang lên khiến cô tỉnh cả ngủ, vấn đề khiến cô tỉnh ngủ không phải giọng bà mà là vấn đề mà bà đề cập đến.

“Dạ? Chắc là không được rồi mẹ ạ.” Cô khéo léo từ chối

“Sao thế con?” “Con có chuyện cần làm mẹ ạ, nên con không đi được. Có gì mẹ nói với Âu Địch xem anh ấy có đi không, chứ con không đến được”

“Ừ, vậy để mẹ gọi nó xem sao.” “Vâng”

Cô nhìn điện thoại trong tay mình, chậc lưỡi.

“Thật là, cứ như vậy thì làm sao được.”

Hôm nay cô phải đến Dương thị một chuyến, vì theo như lời An Mục nói thì cơ hội được nhận của cô là rất cao.

Cô dậy tắm rửa, ăn mặc chỉnh tề, đem theo tập hồ sơ của mình bước đi.

Đứng trước cổng Dương thị khiến cô cảm thấy bản thân mình quá mức nhỏ bé. Công ty này không kém với Âu thị là bao. Quả nhiên là công ty của những con người trong đầu có sạn.

“Cô là ai? Đến đây làm gì?” Nhân viên bảo an chặn cô lại hỏi.

“Tôi là Á Hoan, muốn tới đây xin việc.” Cô nhẹ nhàng trả lời.

“Vậy cô vào đi”

Cô gật đầu đi vào, tới phòng nhân sự nộp hồ sơ phỏng vấn. Đặc biệt thay, hôm nay đích thân Dương tổng phỏng vấn chọn người. Có lẽ cô có cơ hội rồi.

“Người tiếp theo!” Tiếng người bên trong vang lên, cô bước vào.

“Xin chào”

“Chào cô”

Cô đưa hồ sơ đến, kiên nhẫn chờ đợi phản hồi.

Nhìn sắc mặt không biểu cảm của Dương tổng, cô tự nhiên thấy bất an. Lẽ nào không có chút ấn tượng nào sao? Sao mặt đơ như gạch thế?

“Khá tốt. Thành tích luôn đứng đầu, chỉ tiếc…” Dương tổng gật đầu, mắt nhìn vào cô :“À…cô là…”

“Dạ? Sao ạ?” Cô hỏi lại.

“À không. Cô là một nhân tài, mặc dù đã tách biệt cuộc sống công việc bên ngoài lâu nhưng với thành tích này, tôi tin cô là người giỏi.”

“Vâng, cảm ơn ngài.” “Từ mai cô tới đây làm đi, vị trí của cô là nhân viên văn phòng marketing, nếu thể hiện năng lực tốt, tôi sẽ thăng chức cho cô”

Lời này của Dương tổng khiến lòng cô như nổ pháo hoa, cúi đầu cảm ơn lia lịa. Cuối cùng cũng được nhận rồi, quả nhiên An Mục nói không sai mà.

Thư kí bên cạnh thấy ông chủ của mình thu nhận người cách biệt bên ngoài lâu thì lấy làm lạ, không phải mọi lần đều không nhận sao?

“Dương tổng, chuyện này…”

“Cậu muốn hỏi tại sao?” “Vâng”

“Cậu có lẽ chưa biết, người con gái khi nãy là thiên tài của thiên tài, cậu hiểu chứ?”

“Tôi có chút không hiểu” Thư kí gãi đầu.

“Khi trước tôi đã từng thấy nó trong một cuộc thi, nó rất dễ dàng dành hạng nhất mà không gặp bất kì cản trở nào, không phải do nó may mắn, mà do không có ai có thể làm đối thủ của nó.”

“Nhưng điều đó cũng không phản ánh hết được…”

“Tôi phải nắm bắt nhân tài, nếu con bé làm cho công ty khác, khẳng định sẽ là mối đe doạ cho chúng ta, vì nó quá giỏi.”

“Vâng”

Ông chủ đã nói thế thì nhân viên cũng chỉ biết thế, chứ biết làm sao. Chỉ đành xem bản lĩnh của cô như thế nào trước rồi tính sau.

“Ha ha, thế này thì không cần phải lo công việc nữa rồi, quá may mắn…Á…” Cô mải mê ăn mừng cười nhắm tịt mắt thì va vào ai đấy khiến cô ngã xuống đất, chân phải bị trẹo do đi giày cao gót.

Cô vội vàng đứng dậy phủi quần áo, miệng liên tục nói xin lỗi thì người kia bất chợt lên tiếng :“Ấy? Á Hoan? Cô làm gì ở công ty nhà tôi thế?”

Giọng nói này…là Dương Bảo!

Cô quay lại nhìn, thật sự là cậu ta. Thật đen đủi.

“Chào cậu!” “Ừ, cô làm gì mà từ trong đi ra vậy?”

“Tôi đi xin việc!”

“Cái gì cơ? Cô đến công ty nhà tôi xin việc? Không phải chứ?”

“Có gì sao?” “Cô bị đuổi đi?”-Dương Bảo nghếch mắt lên nhìn cô.

“Hừ, tôi mà lại bị đuổi sao? Vớ vẩn!”

“Vậy mà được nhận? Bố tôi nhất định có vấn đề rồi, không được, tôi phải vào gặp ông ấy!” Nói xong Dương Bảo chạy thẳng vào trong, bỏ mặc cô chân đau điếng đứng không vững.

…----------------…

…----------------…

Góc tác giả.

Hí lô, mới viết bộ này thì mình có chút hứng thú, nhưng mà qua vài bộ truyện thì mình cảm thấy mình giống như tự viết tự đọc, cực kì buồn chán luôn á. Nên là hi vọng những ai đọc bộ này có thể tương tác với mình, giúp mình có động lực để không bỏ dở nha. Thank you!!