Chương 119: Hạng nhất! Tất cả đều là hạng nhất!

Chương 119: Hạng nhất! Tất cả đều là hạng nhất!

Editor: Rydie

Theo bản năng, ông ta lật đến mặt thứ hai.

Ngoài ý liệu của ông ta, ba bài tự luận ở mặt thứ hai cũng đã được viết, đáp án đề trước đó trên cơ bản ông ta đều đã ghi tạc trong lòng.

Lần đầu tiên nhìn thấy bài thi viết đủ tất cả đề tự luận mặt sau, một tay ông ta cầm đáp án, một bên đối chiếu sửa bài.

"Thầy Cao, đây là bạn học kia của lớp thầy... Từ Diêu Quang đó sao?" Thầy Từ đang chấm bài thi cũng không khỏi cảm thán một tiếng, chỉ vào phần cuối cùng của bài thi hỏi Cao Dương, "Phần trắc nghiệm không rõ, nhưng đề tự luận ở mặt sau đúng hết, thầy nhìn xem."

Lần này Hầu Đức Long ra đề quá khó, Nhất Trung trên cơ bản toàn quân bị diệt, chỉ có thể phân biệt được thiên tài và người thường.

Không phân biệt được học sinh dở và người thường.

Đếm tới đếm lui, chỉ có Từ Diêu Quang từng tham gia thi học sinh giỏi Toán ở Hành Xuyên Nhất Trung mới có thể thi được mức điểm này.

"Từ Diêu Quang?" Cao Dương đẩy mắt kính, tò mò nhìn qua, "Đề tự luận mặt sau đúng hết?"

Ông ta xem qua điểm bài thi này. Lần này Hầu Đức Long thật sự nghiêm túc, đề bài cuối cùng chắn chắn là đề thi học sinh giỏi, thậm chí là đề của bài cuối cùng trong cuộc thi học sinh giỏi Toán quốc tế.

Nếu đây còn là lúc huấn luyện trong lớp chuyên lúc trước, Từ Diêu Quang có khả năng còn sẽ làm được.

Vừa thấy bài thi trong tay thầy Từ, ông ấy nhìn thoáng qua lại lắc đầu, "Đây không phải chữ của Từ Diêu Quang."

Chữ trong bài thi này viết đến tinh tế, từng nét bút một.

Nhưng giữa những hàng chữ lại mang cảm giác vừa nhẹ nhàng vừa chậm chạp quen thuộc.

Chữ của Từ Diêu Quang cũng giống như người, hơi thảo, còn mang theo chút ngạo khí, chữ viết ngay ngắn như vậy xác thật không phải kiểu của Từ Diêu Quang.

"Vậy đại khái là Phan Minh Nguyệt, cô bé là rất có tiềm lực. Tôi nhớ lần đầu tiên cô bé đến trường chúng ta, điểm toán của cô bé còn không đạt tiêu chuẩn, thật đáng sợ." Những người khác bắt đầu nghị luận sôi nổi.

Những người này đã chấm xong các bài thi khác rồi.

Điểm cao nhất là 86 điểm, bị Cao Dương nhận ra là bài thi của Từ Diêu Quang, vậy xác nhận bài thi còn lại là của Phan Minh Nguyệt.

Tờ bài thi đúng hết duy nhất này còn được đặt riêng một bên.

Thỉnh thoảng lại có thầy cô giáo chấm phải mấy bài điểm liệt, đang cảm thấy có phải do mình bình thường dạy không tốt nên mới có một đám học sinh ba bốn mươi điểm, chạy qua lật xem phần bài đúng hết này một chút để chữa lành, rồi mới tiếp tục chiến đấu.

Thầy dạy toán lớp 1 vui vẻ vô cùng.

**

Bên này, Tần Nhiễm ở bệnh viện cũng không biết, một nhóm thầy cô đang quây chung quanh bài thi của cô, sôi nổi nghị luận.

Bởi vì là buổi chiều chủ nhật, bệnh viện chỉ có bà ngoại.

Hộ công đang đẩy bà đi dạo ở dưới tầng.

Ninh Tình và Ninh Vi đã tới hôm qua, lúc này đều không có ở đây.

Tần Nhiễm nhận lấy xe lăn từ trong tay hộ công, đi đẩy Trần Thục Lan.

"Hôm nay thi, thế nào?" Trần Thục Lan nói chuyện chậm, lại nhẹ, bà đè thấp giọng, khụ hai tiếng.

Tần Nhiễm lười biếng đẩy Trần Thục Lan đi hướng về đám trẻ con ở phía trước, thuận miệng đáp lời, "Cũng được."

Trần Thục Lan gật đầu, tay bà đặt ở trên xe lăn, "Vậy là tốt rồi, đừng đến gần quá, cẩn thận bệnh khí trên người bà lây đến cho bọn nhỏ."

Tần Nhiễm rất muốn nói, bà là tuổi già thôi, cũng không phải mắc bệnh gì, lấy đâu ra bệnh khí?

Nhưng ngẫm lại nếu cô nói, bà ngoại chắc chắn cũng sẽ có biện pháp khiến cô câm miệng.

Vì thế đành xoay qua hướng khác, đẩy Trần Thục Lan đến bên cạnh suối phun nước cách đó không xa.

"Cháu qua phòng bệnh, lấy túi của bà lại đây." Trần Thục Lan có chút mệt nhọc nhưng vẫn không muốn về phòng bệnh, tay che môi ho nhẹ hai tiếng, bảo Tần Nhiễm đi phòng bệnh lấy đồ.

Tần Nhiễm cầm di động trên tay, không chút để ý mà ném trả một quả bóng tụi nhỏ không cẩn thận làm lăn đến bên này: "Bà cần lấy cái gì trong túi?"

"Một cái hộp, hộp sắt." Trần Thục Lan miêu tả bộ dáng của cái hộp cho Tần Nhiễm.

Trần Thục Lan ít đồ, cũng chỉ có một cái túi.

Quần áo và đồ đạc khác đều là Ninh Tình mua mới lại cho bà.

Tần Nhiễm lấy một cái hộp sắt từ trong túi ra, nhìn qua cũng có chút cũ, còn có một cái khóa mật mã.

Cô vuốt cằm suy xét trong chốc lát, không nghĩ ra được sao bà ngoại cô lại có loại đồ như thế này.

Lúc xuống tầng, mấy đứa nhỏ khi nãy đang đứng bên cạnh Trần Thục Lan, cười hì hì ngửa đầu nói gì đó với bà.

Tần Nhiễm đi qua, đứa bé trai cầm đầu vốn đang nghiêm trang nói chuyện cùng Trần Thục Lan bỗng nhiên xoay đầu, thỉnh thoảng lại liếc mắt ngắm Tần Nhiễm.

Tần Nhiễm đưa đồ cho Trần Thục Lan, ngồi xuống một bên ghế dài, tay chống cằm, tay còn lại cầm di động lướt lướt.

Hơi rũ đầu, không mở miệng, nhưng mặt tràn đầy vẻ lạnh lùng, dáng vẻ người sống chớ gần.

Mấy đứa nhỏ nhìn cô do dự một lúc lâu, đều không quá dám tiếp cận.

Tất cả thông báo trên di động đều là tin từ nhóm lớp.

【 Kiều Thanh 】: Leng keng, Lý - Anh toàn quân bị diệt.

【 Trọng Đạt 】: +1

Mặt sau là một đống +10086+ giấy chứng minh dãy số.

【 Kiều Thanh 】: tớ hỏi bạn học lớp 1, nghe nói bài luận môn Toán cuối cùng Phan Minh Nguyệt không viết một chữ nào. @Từ Diêu Quang, Từ thiếu, cậu viết bao nhiêu?

【 Từ Diêu Quang 】: Chưa viết xong.

【 Kiều Thanh 】: Đột nhiên cảm thấy được an ủi.

Trần Thục Lan bắt được hộp sắt, đặt ở đầu gối, duỗi tay vuốt ve một lúc lâu, cuối cùng nhìn Tần Nhiễm ngồi ở một bên.

Suy nghĩ một lúc lâu, bỗng nhiên mở miệng: "Nhiễm Nhiễm, ông ngoại cháu..."

"A," Tần Nhiễm vừa nhấc đầu, cô nhích lại ghế dài, như là biết Trần Thục Lan muốn nói gì, giọng điệu rất bình tĩnh, "Cháu không cần."

Trần Thục Lan dừng một chút, gần đây bà ấy trông già đi không ít.

Thời tiết dường như đã lạnh xuống, gió rót vào trong cổ áo, có chút lạnh lẽo.

Tần Nhiễm rũ mắt, mặt không cảm xúc mà kéo khóa áo khoác đồng phục.

Hộ công nhắc nhở Tần Nhiễm đẩy Trần Thục Lan trở về.

**

Thời gian nhoáng lên trôi qua, thứ hai đã đến.

Phần lớn bài thi đã sửa xong, buổi sáng thứ hai cũng đã có người nghe được tiếng gió, thành tích lần này không quá cao.

Bộ kỹ thuật của trường đã bắt đầu thống kê thành tích.

Bất kể là giáo viên hay là học sinh đều rất quan tâm.

Thứ hai giữa trưa, tiết tự học.

Lớp phó môn đi nộp bài ở văn phòng mười phần thần bí đến lớp, "Tớ nhìn thấy thầy cô đã cầm bài thi trở lại! Hẳn là đã thống kê điểm xong rồi!"

Tin tức này tựa như quả bom, kíp nổ toàn bộ lớp.

"Cậu có thấy thành tích không? Có nhìn được xếp hạng không?" Các học sinh khác lập tức thò qua hỏi.

"Lúc tớ đi qua vừa lúc nhìn thấy cô Trần cầm một chồng phiếu đáp án, điểm hẳn là còn đang đóng dấu." Lớp phó Hóa sờ sờ đầu, "Tớ nghĩ tầm buổi chiều là sẽ trả bài thi."

Nghe cậu ta nói như vậy, các học sinh lớp 9 lại càng nôn nóng.

Có điều nôn nóng cũng không làm được gì.

Có người còn định đi văn phòng xem cụ thể.

"Từ thiếu, cậu không đi xem à?" Kiều Thanh cũng nôn nóng.

Kỳ thi lần này, người trong lớp đều toàn lực ứng phó, vì Tần Nhiễm, Lý Ái Dung đã bỏ bọn họ đi rồi, những người khác đều sợ Tần Nhiễm sẽ bởi vậy mà có áp lực tâm lý.

Kiều Thanh cảm thấy, nếu Từ Diêu Quang đi, nói không chừng có thể lấy được phiếu điểm trước cả các thầy cô.

Nghĩ đến quan hệ của cậu ta.

Liền ngồi cạnh, cố gắng thuyết phục Từ Diêu Quang đi văn phòng lấy phiếu điểm.

Từ Diêu Quang đang nhìn di động, một tay cầm bút viết cái gì, lúc nói chuyện với Kiều Thanh có chút không để ý, "Không đi, tớ đã tính được điểm."

Kiều Thanh khựng lại, sau đó trợn trắng mắt.

Từ Diêu Quang là kiểu người lý trí, mỗi kì thi, bài nào có thể làm đều làm đúng, bài nào làm không đúng cậu ta cũng nắm được.

Mỗi lần trả điểm, chỉ có môn văn là lệch hai ba điểm.

Cực kỳ biếи ŧɦái.

Kiều Thanh liếc mắt một cái, Từ Diêu Quang đang cầm bài thi buổi sáng ngày hôm qua nghiên cứu.

Trong tầm tay cậu ta bày hai tờ giấy viết, một phần hẳn là tự mình viết, một chữ không lầm, tất cả cậu ta đều viết lại.

Còn có một phần.

Kiều Thanh chú ý được màn hình di động Từ Diêu Quang đang phóng đại một phần trang giấy, nếu không đoán sai, hẳn là Tần Ngữ viết quá trình giải bài, Từ Diêu Quang đang nghiên cứu.

Kiều Thanh nhìn một lúc lâu, cảm thấy không có gì hay, lại quay đầu nhìn Tần Nhiễm.

Tần Nhiễm vẫn đang lấy đồng phục che đầu, một dây tai nghe màu đen rũ xuống sau đồng phục, hẳn là đang ngủ.

Mấy ngày nay vì đi thi, Tần Nhiễm không đọc sách ngoại văn, cũng không chơi trò chơi, còn phải chịu đựng bị đám bạn cùng lớp tàn phá.

Có thể nói là một người thật sự thảm.

Kiều Thanh nghĩ nghĩ, liền không quấy rầy Tần Nhiễm, nghiêng người tiếp chuyện với người xung quanh bắt đầu thảo luận về chuyện này.

**

Cùng lúc đó, văn phòng dưới tầng.

Thầy cô các môn đã nhận được bài thi, bởi vì đều là phiếu trả lời, không nhận ra gì.

Các thầy cô đều buông bài thi, mở máy tính, thầy Từ mở ra file bảng thống kê mà chủ nhiệm giáo dục vừa gửi, bắt đầu xem.

Mỗi lúc này, Lý Ái Dung đều rất tích cực.

Lớp của bà ta là lớp 1, gom đủ tất cả học sinh tốt nhất cả khói, mỗi lần có thành tích, học sinh lớp bà ta đều nằm trong top 50.

Lúc này đây cũng không ngoài ý muốn.

Bà ta xem tổng điểm của bọn họ, không hề ngoài ý muốn, tổng điểm của Phan Minh Nguyệt là hạng nhất.

Sau khi thi xong lần này, Lý Ái Dung cũng đã thảo luận với thầy cô các môn khác của lớp 1, lần này đề cực kỳ khó.

Phan Minh Nguyệt tổng điểm 709, xếp hạng thứ 2 toàn khối, không hề ngoài ý muốn, người đạt hạng nhất kia chính là Từ Diêu Quang.

Phan Minh Nguyệt là vạn năm lão nhị cũng không phải việc gì mới mẻ.

Lý Ái Dung bắt đầu xem riêng thành tích tiếng Anh.

Bà ta cực kỳ để ý thành tích tiếng của lớp mình, chỉ cần có lớp tự học đều sẽ cho học sinh lớp 1 làm các loại đề ôn tập tiếng Anh, bài thi tiếng Anh.

Bảng biểu đều đã thống kê, chọn môn rồi reset lại sẽ hiện ra 5 trường thông tin.

Đầu tiên là họ tên, thứ hai là thành tích môn, thứ ba là xếp hạng lớp, thứ tư là xếp hạng toàn trường, thứ năm là xếp hạng toàn thành phố.

Các trường thông tin của Phan Minh Nguyệt là...

Phan Minh Nguyệt, 143, 1, 3, 4.

Hai hạng trước còn chưa có vấn đề gì, nhưng con số thứ ba là có chuyện gì?

Lý Ái Dung giật mình ngồi thẳng, hạng nhất cả lớp, nhưng mới hạng ba toàn trường?

Trường học này trừ Từ Diêu Quang, còn có người thứ hai có thể thi điểm cao hơn Phan Minh Nguyệt? Có thể thi được điểm cao hơn học sinh của bà ta?!

Bài thi Tiếng Anh Lý Ái Dung đã xem qua, độ khó rất cao, bài nghe phức tạp, bài điền vào chỗ trống nhiều bẫy, bài đọc tối nghĩa khó hiểu, tất cả đều là từ mới, rất nhiều người làm xong cũng không hiểu bài nói cái gì.

Hẳn là học sinh nào may mắn.

Mặc dù là như vậy, Lý Ái Dung vẫn nhíu mày, không quá vừa lòng điểm này.

Từ trước đến nay bà ta luôn lấy chất lượng dạy học làm tự hào, Từ Diêu Quang đạt hạng nhất thì thôi, làm sao còn có học sinh khác vượt qua được Phan Minh Nguyệt?

Lý Ái Dung vốn đang muốn tìm bài thi của Phan Minh Nguyệt, xem rốt cuộc chỗ nào còn thiếu sót.

Lúc này mới nhớ tới những người khác trong văn phòng.

"Thầy Lý, thành tích môn tiếng Anh của lớp thầy thế nào? Điểm cao nhất là bao nhiêu?" Lý Ái Dung nghiêng người, nhìn thầy Lý ngồi ở bàn làm việc bên cạnh, người lần trước đã từ chối dạy lớp Cao Dương.

Bởi vì ông ta từ chối đi lớp 9, quan hệ với Lý Ái Dung gần hơn một chút.

"Còn được, điểm cao nhất 121, xếp hạng 45 cả khối, có bốn người vào được top 100." thầy Lý cười cười, hiển nhiên là mười phần vừa lòng với kết quả này.

Trên cơ bản, điểm của người trong top 100 hơn nửa là học sinh lớp 1, 40 người còn lại chia đều vào 18 lớp khác. Lớp bọn họ có thể có đến bốn người đã xem như rất tốt.

Lý Ái Dung cười cười, không quá để ý, có cảm giác cao ngạo: "Ồ, vận may cũng thật là tốt."

Lúc này, bà ta mới xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía cô Trần, dừng một chút mới hỏi: "Cô giáo Trần, lần này thành tích tiếng Anh lớp cô hẳn là không tồi đi, điểm trung bình bao nhiêu?"

Hỏi đến đây, cô Trần không trả lời, chỉ ngơ ngác nhìn giao diện máy tính.

Biểu cảm này của cô giáo Trần có chút kỳ quái, không phải là thành tích lớp quá kém, trong lòng quá chênh lệch đấy chứ?

Các giáo viên khác liếc nhau, không nói chuyện.

Chỉ có Lý Ái Dung, khóe miệng cười, thích chọc vào vết sẹo của cô giáo Trần, bưng một ly trà, đi về phía cô Trần, "Tôi nhìn xem, Từ Diêu Quang lớp cô bao nhiêu điểm."

Đi đến bên cô Trần, bà ta hơi hơi khom lưng, giao diện máy tính của cô Trần xác thật là thành tích lớp 9.

Bà ta trực tiếp xem xếp hạng một, muốn biết Từ Diêu Quang bao nhiêu điểm.

Mỗi lần thi, thành tích của Từ Diêu Quang và Phan Minh Nguyệt đều đặc biệt sát sao.

Cho nên Lý Ái Dung tính ra, lần này Từ Diêu Quang đại khái là 144 điểm đến 145 điểm.

Bà ta trực tiếp xem điểm của người đạt hạng nhất.

Trà trong tay trực tiếp dừng lại.

Hàng thứ ba, xếp hạng trong lớp, 1.

Hàng thứ tư, xếp hạng trong khối, 1.

Nếu mấy cái này cũng chưa là gì, nhưng hàng thứ năm lại khiến Lý Ái Dung khϊếp sợ.

Hàng thứ năm, xếp hạng toàn thành phố, 1!

Hạng nhất! Tất cả đều là hạng nhất!