Chương 42: Tống Tướng Quân Bị Vả Mặt

Sau khi đi vào, hắn phát hiện có một hang động khác, với những ngôi nhà chồng lên nhau và những dãy lầu, như thể nó đã trở thành một thành phố nhỏ.

Tống Hành không có tâm tư thưởng thức những thứ này, hắn chỉ muốn tỉnh táo lại, rời khỏi đây ngay lập tức.

Thậm chí hắn còn tự hỏi liệu kẻ thù của Tô Bất Mộc có trói hắn ở đây để đe dọa Tô Bất Mộc hay không.

Là nam nhân, Tống Hành tuyệt đối không để cho mình liên lụy Tô Bất Mộc.

Hắn âm thầm vận công, cố thoát khỏi sợi dây.

Không ngờ sợi dây lại cực kỳ chắc, dù cố gắng thế nào cũng vô ích.

Ba tên bắt cóc mang theo Tống Hành xuyên qua hàng rào rừng tre để vào nhà.

Bọn họ đẩy cửa ra, cung kính quỳ xuống: "Sơn thần, chúng tôi mang lễ vật đến cho ngài."

Dứt lời, bọn họ đẩy Tống Hành lên phía trước: "Người này tên là Tống Hành. Nếu ngài ăn thịt của hắn, ngài có thể trường sinh bất lão. Sơn thần, hôm nay nhờ có ngài mà con của chúng tôi mới không sao. Mong ngài sẽ chấp nhận tâm ý nho nhỏ này."

Tống Hành nghe những lời này, cảm thấy cực kỳ buồn cười. Chẳng lẽ cơ thể hắn là thuốc chữa bách bệnh? Ăn vào có thể sống mãi mãi?

Hắn hừ lạnh một tiếng, hắn cũng không tin vào điều đó, cho đến khi bắt gặp ánh mắt của nữ nhân nhỏ bé trên chiếc giường mềm mại.

Tô Bất Mộc tay phải cầm một chiếc đùi gà lớn, tay trái cầm quả đào giòn, gặm đến say sưa, khóe miệng dính đầy dầu, trông rất nhem nhúa.



Tống Hành thấy thế thì muốn giúp nàng lau miệng.

Tô Bất Mộc nuốt thức ăn, liếʍ liếʍ môi, cười toe toét với Tống Hành, đặt đùi gà và đào giòn lên bàn, dùng thuật làm sạch bản thân, sau đó nghiêm túc nói: "Sao các ngươi có thể trói người đến đây? Còn muốn ăn thịt? Ngươi có biết không? Làm như vậy sẽ bị trời phạt!”

Vẻ mặt nàng rất nghiêm túc, giọng điệu nặng nề, như thể nàng bị chạm vào vảy ngược nên rất tức giận.

Ba người họ sợ hãi đến mức co rúm lại, liên tục nói là bọn họ đã hành động lỗ mãng, cầu xin Tô Bất Mộc tha thứ cho họ.

Tô Bất Mộc trừng mắt nhìn bọn họ, "Các ngươi lui ra trước đi, nhớ kỹ, tuyệt đối không được ăn thịt người, chuyện này ta sẽ giúp các ngươi xử lý, về sau đừng tái phạm, nếu không ta sẽ trừng phạt tất cả các ngươi!"

Ba người nghe vậy cảm thấy nhẹ nhõm, liên tục cảm ơn.

Sau khi họ rời đi, Tô Bất Mộc lập tức cởi trói cho Tống Hành, nhưng nàng không dám đối diện với ánh mắt của Tống Hành.

Tống Hành không ngừng nhìn Tô Bất Mộc bằng ánh mắt rực lửa.

Tô Bất Mộc bị hắn nhìn đến lông dựng ngược, sợ đến mức không khỏi sờ lên mặt hắn, thắc mắc hỏi: "Sao ngài lại nhìn ta như vậy?"

Tống Hành trừng mắt nhìn nàng: "Nàng chưa từng yêu ta đúng không?"

Tô Bất Mộc: "..."

Sao đột nhiên hắn lại hỏi vấn đề này?

Nàng cúi đầu tránh ánh mắt nóng rực của Tống Hành, nhưng vẫn nắm tay hắn, "Đương nhiên là ta... yêu ngài."



Tim Tống Hành như bị thứ gì đó đập mạnh, đau đến mức khó thở.

Hắn vừa lo vừa tức giận, l*иg ngực phập phồng dữ dội: "Lúc nàng tới Tống phủ, nàng muốn ăn thịt ta để trường sinh bất tử như bọn họ đã nói sao?"

"Ha," Hắn đột nhiên giễu cợt cười nhẹ một tiếng, "Ta hiểu, ta hiểu rồi.”

Mệt hắn còn nghĩ Tô Bất Mộc yêu hắn như mạng sống, nhưng nàng chỉ muốn ăn thịt hắn, trách không được lúc trước nàng nói muốn ăn ngón tay của hắn.

Hóa ra việc ăn ngón tay này không phải là “ăn ngón tay” kia.

Tô Bất Mộc chột dạ cắn môi, nhỏ giọng phản bác: "Ta không muốn sống mãi, ta chỉ muốn tăng cao tu vi của mình. Ngài quên rồi sao? Tu vi của ta quá thấp, ta thậm chí còn không thể duy trì hình dạng con người của mình."

Nàng nắm tay Tống Hành, lắc lư, "Tướng quân, đừng tức giận, ta sẽ không ăn thịt ngài, hơn nữa ta còn phát hiện ra, chỉ cần chúng ta chui vào trong chăn, tu vi của ta sẽ tăng lên rất nhiều."

Tô Bất Mộc đến gần Tống Hành, nhìn hắn với ánh mắt lấp lánh, "Ngài cũng thích chui vào chăn, ta cũng thích chui vào chăn, như thế không phải rất tốt sao? "

Tống Hành nhìn nàng với vẻ mặt phức tạp. Giờ khắc này, hắn đặc biệt ghét sự thành thật của Tô Bất Mộc.

Sững sờ hồi lâu, Tống Hành đột nhiên đưa tay ôm lấy eo Tô Bất Mộc, đè nàng dưới thân, khàn giọng nói: "Vậy lúc nào ta cũng có thể chui vào chăn với nàng?"

Tô Bất Mộc chớp đôi mắt hạnh ngấn nước và gật đầu.

Tác giả: Tống Hành sau khi biết sự thật đã thay đổi, từ nay trở đi chỉ lạnh lùng làʍ t̠ìиɦ, lạnh lùng đưa đồ ngon cho Tô Bất Mộc.