Chương 41: Tống Tướng Quân Ai Oán

Tô Bất Mộc trở về núi Thanh Long với tinh thần phấn chấn.

Nàng mới ra ngoài một đêm, trên núi đã xảy ra chuyện lớn.

Hóa ra là một con khỉ hoang không biết từ đâu đến muốn trở thành vua của núi Thanh Long.

Đêm qua chúng hái rất nhiều trái cây, ăn đến đầy mặt đất, còn không cho động vật khác hái trái cây, rất kiêu ngạo, sau đó còn đi sâu vào núi Thanh Long để ăn rắn, côn trùng, chuột và kiến gây ra động tĩnh không nhỏ.

Động vật trên núi khốn khổ nên tụ tập lại để đối phó với đàn khỉ hoang.

Đáng tiếc, sơn thần Tô Bất Mộc không có ở đây, kết quả là khi hai bên giao chiến, một đàn khỉ hoang dã dựa vào số lượng nhiều và lực sát thương kinh người, chúng thực sự đã đàn áp một nhóm động vật, thậm chí còn dọa gϊếŧ tất cả!

Con của mèo rừng và con của thỏ cũng bị đàn khỉ hoang bắt cóc, chúng linh sơn lo lắng nên vội vàng đến tìm Tô Bất Mộc.

Tô Bất Mộc cảm thấy rất áy náy, lập tức xắn tay áo đi gặp đàn khỉ hoang.

Khi nàng đến nơi, khỉ hoang vẫn đang đùa bỡn con của mèo rừng, nghe thấy tiếng mèo con kêu, Tô Bất Mộc lập tức lao tới tóm lấy con khỉ hoang, ném nó ra ngoài, rồi ném những con còn lại đi. Con khỉ vừa bị ném lên không trung đã bị kéo lại bằng một loạt động tác gọn gàng.

Tu vi của nàng gần đây tăng lên rất nhiều, thân hình nhẹ nhàng khỏe khoắn như một cơn gió, đi đến đâu đàn khỉ hoang cũng không ngừng gào thét.

Khi nhìn thấy điều này, tất cả các sơn linh đều vỗ tay, hô to: "Sơn thần uy vũ."

Cảnh tượng này rơi vào mắt lũ khỉ hoang, chúng cực kỳ phẫn nộ, gào thét ầm ĩ lao về phía Tô Bất Mộc.



Tô Bất Mộc không hề hoảng sợ, một cước đã giẫm thủ lĩnh của đám khỉ hoang dưới chân nàng, nàng chiến đấu suốt quãng đường vào sâu trong núi, đánh gục hết lũ khỉ, mới dừng lại thở dốc.

Lúc này, một con khỉ vàng bế con của mình đi tới trước mặt nàng, quỳ xuống và dập đầu.

Khỉ vàng có đôi mắt to, trông rất ngây thơ, trái ngược hoàn toàn với những con khỉ hoang dã.

Tô Bất Mộc đỡ nó lên.

May mắn, đàn con đều không có việc gì, Tô Bất Mộc thở phào nhẹ nhõm, quyết định sau này sẽ không qua đêm ở chỗ Tống Hành nữa.

Sau khi làm xong việc này thì trời sắp tối rồi.

Tô Bất Mộc tùy ý ăn một ít bánh ngọt, đi đến Tống phủ.

Một đêm, hai đêm, Tô Bất Mộc ngủ đến nửa đêm đã rời đi, nàng không chú ý đến ánh mắt của Tống Hành càng ngày càng ai oán.

Mỗi lần Tống Hành hỏi nàng: "Khi nào nàng mới gả cho ta?"

Tô Bất Mộc cười, ngẩng đầu hôn Tống Hành, "Nhanh lên, nhanh lên, dùng sức đi, ah…”

Tống Hành đã quen với việc Tô Bất Mộc đến tìm mình vào ban đêm, nhưng đêm nay, hắn đợi rất lâu cũng không thấy nàng.

Trong lòng Tống Hành dâng lên một cảm giác nguy cơ mãnh liệt, không khỏi lo lắng, chẳng lẽ Tô Bất Mộc đã gặp phải phiền toái gì?

Hắn đứng dậy, khoác áo đi đến cửa sổ, bảo Tống Nhị đi tìm Tô Bất Mộc.



Mãi đến khi trăng lêи đỉиɦ, một con vẹt mới bay đến cửa sổ kêu: “Sơn thần chúng ta có việc phải làm, đêm nay không đến, ngài ngủ trước đi, đừng chờ sơn thần."

Bỏ lại những lời này, con vẹt đã bay đi.

Tô Bất Mộc không có ở đây, Tống Hành làm thế nào cũng không ngủ được, nằm trên giường trằn trọc.

Khuôn mặt trắng trẻo và mềm mại của Tô Bất Mộc luôn hiện lên trong tâm trí hắn, bên tai hắn dường như còn vang lên giọng nói ngọt ngào và dịu dàng của nàng, đôi môi mỏng manh như cánh hoa, ngón tay thon dài như măng non, eo thon và mềm mại, giống rong rêu trơn nhẵn, đôi chân dài như cành liễu mùa xuân…

Càng nghĩ đến càng không ngủ được.

Đêm đó, Tống Hành mở mắt cho đến tận bình minh.

Vốn tưởng rằng ngày mới Tô Bất Mộc sẽ tới, nhưng Tống Hành không đợi được Tô Bất Mộc tới, mà lại đợi được mấy người mắt chuột đầu hươu.

Ba tên này làm hắn choáng váng, khiêng hắn bay ra khỏi Tống phủ.

Ý thức của Tống Hằng dần dần khôi phục, hắn chợt ý thức được mình đã bị bắt cóc.

Nhưng hắn không có cách nào thoát khỏi dây thừng, chỉ có thể để ba người nọ khiêng hắn bay về hướng Tây Bắc.

Sau một đường xóc nảy, cuối cùng cũng đến nơi vào giữa trưa.

Trước mặt hắn là một ngôi nhà, trên cửa treo một tấm bảng vỡ - "Miếu sơn thần."