Chương 40

Thang Tư Lan nở nụ cười: "Vẫn là bố đối xử tốt với dì."

Đinh Tú Huệ cảm thấy lời này dễ nghe nhưng lại hơi lạ lùng, nói tiếp với Thang Tư Lan vài câu rồi cúp máy.

Ban Giai Giai ngồi bên cạnh vẫn luôn quan sát hành động của Thang Tư Lan.

Thấy cô không có gì khác thường, cô ta trầm mặt nhớ tới chuyện của mình.

Chắc chắn chuyện trên mạng không thoát khỏi liên quan tới Thang Tư Lan.

Có điều khổ nỗi không lấy được chứng cứ, không tiện nắm đằng chuôi, chỉ có thể đi theo bên cạnh để tìm cơ hội.

Ban Giai Giai nghi ngờ Thang Tư Lan giả ngu.

Chắc chắn là cô biết gì đó.

Thang Tư Lan nhìn ra ngoài cửa sổ, con ngươi đen nhánh đang dừng trên dòng xe cộ đằng xa.

Một chiếc xe màu đen có rèm che quen thuộc lướt qua mắt cô. Khuôn mặt nghiêng lạnh lùng bên trong cửa kính xe đập vào mắt qua cái liếc mắt, trái tim hơi đập loạn.

Là anh!

"Bây giờ chúng ta đi đâu?"

"Ăn cơm."

Thang Tư Lan liếc qua một cái rồi thu hồi tầm mắt.

Ban Giai Giai hít một hơi thật sâu. Bây giờ cô ta là người nổi tiếng ầm ầm, cứ vậy đi ăn cơm...

"Tìm chỗ yên tĩnh một chút."

Đôi môi mỏng động đậy như có như không.

Ban Giai Giai cắn răng gật đầu: "Cảm ơn."

Mình xảy ra chuyện mà còn phải cảm ơn đối phương, đúng là rất bực tức.

Thang Tư Lan đặc biệt chọn một chỗ yên tĩnh xa hoa. Cô vừa ngồi xuống, nhìn qua cửa kính thủy tinh từ lầu hai thì thấy một bóng xe.

Mí mặt không thể không giật!

Trùng hợp như vậy!

Lại đυ.ng phải?

Anh tới đây ăn cơm?

Thang Tư Lan cau mày, đang định không đếm xỉa gì tới thì thấy có một chiếc xe màu trắng chạy tới chỗ chiếc xe đậu lại.

Một cô gái rực rỡ như ánh mặt trời đi xuống từ trên xe.

Là Diệp Yến Lan vừa rời khỏi khách sạn.

Thang Tư Lan hừ mũi.

Thì ra là tới để gặp người đẹp!

Ban Giai Giai phát hiện ra vẻ mặt kỳ lạ của Thang Tư Lan thì nhìn theo tầm mắt cô xuống dưới. Cô ta thấy xe Diệp Yến Lan chặn trước một chiếc xe màu đen, lúc này đang phong tình vạn chủng tới gần chiếc xe đó, nụ cười trên mặt không chê vào đâu được.

"Đó là..."

"Ăn xong rồi đi về trước đi. Tôi còn có việc."

Thang Tư Lan hờ hững cắt lời cô ta.

Mắt Ban Giai Giai lóe lên, trong lòng có thứ gì đó đang nhảy nhót.

Thang Tư Lan cau mày, thu vẻ mặt khi Ban Giai Giai cúi đầu xuống vào trong mắt.

Ban Giai Giai biết rát rõ chuyện giữa mình và Giang Hải Lâu.

Cô híp đôi mắt đen nhánh, liếc mắt lần nữa xuống lầu.

Cô thấy Diệp Yến Lan cúi người xuống, đưa phong cảnh trước ngực tới gần cửa sổ xe, khóe môi cong lên thành nụ cười quyến rũ.

Đây là định quyến rũ người ta trên đường!

Thang Tư Lan bỗng cảm thấy rất khó chịu. Đặc biệt là khi cô thẩy cửa kính xe hạ xuống, để lộ khuôn mặt ác liệt lạnh lùng tuấn tú thì cô ước gì có thể đóng cửa sổ xe lên thay anh.

Không thể phủ nhận rằng Diệp Yến Lan cũng là đại mỹ nhân.

Khí chất rất bắt mắt, dáng người nóng bỏng...

Lúc cô ta cúi người xuống thì đường cong duyên dáng khiến Thang Tư Lan là phụ nữ cũng không kiềm được muốn huýt sáo một tiếng.

Cô ta kề sát cửa sổ nên chắc chắn người đó thấy rất rõ ràng.

"Tư Lan, hình như đó là xe của Giang tiên sinh."

Ban Giai Giai chỉ bên ngoài, cuối cùng lên tiếng.

Thang Tư Lan hờ hững thu tầm mắt lại: "Không liên quan gì tới tôi."

Ban Giai Giai hơi lúng túng nói: "Tôi quên cô rất ghét anh ấy. Đúng rồi, dường như Úc Cảnh Nhuận có tham gia chương trình truyền hình này với tư cách là khách mời đặc biệt."

Nghe thấy cô ta thăm dò mình quang minh chính đại như thế, nụ cười của Thang Tư Lan lập tức trở nên rực rỡ.

Chương trình truyền hình trong lời Ban Giai Giai vừa hay là chương trình Diệp Yến Lan muốn mời cô tham gia.

Trùng hợp như vậy?

Chiếc xe bên dưới di chuyển rất nhanh. Trên mặt Diệp Yến Lan không hề thấy vẻ lúng túng.

Cô ta đeo kính râm lên rất tự nhiên, quay lại xe mình lần nữa.

Xem ra là trò chuyện với nhau rất vui vẻ!

Chậc chậc chậc!

Người đẹp như thế thảo nào không kìm lòng được.

Thang Tư Lan ăn cơm xong thì đuổi Ban Giai Giai đi, còn cô lên xe về công ty.

Cô vừa bước vào công ty đã bị vị Dương tổng kia gọi vào phòng làm việc.

"Bộp!"

Dương tổng đặt ipad trong tay xuống thật mạnh, giọng điệu nặng nề nghiêm trọng: "Trợ lý của cô đấy! Đây là trợ lý của cô! Chuyện ồn ào lớn như thế là định làm gì! Một trợ lý..."

Dương tổng tức tới mức cái bụng mập rung rung.

"Không ngờ."

"Không ngờ? Sao cô không xảy ra chuyện không ngờ cho tôi xem chút!" Dương tổng tức tới mức độc ác.

Hôm nay không biết có bao nhiêu công ty gọi tới chất vất ông ta, còn nói sẽ kiện Truyền thông Kim Quang bọn họ, trong lời nói có ẩn ý trả đũa.

Nếu không dùng thủ đoạn tàn nhẫn để chèn ép thì đám phóng viên kia đã khiến không ai bước vào được cửa lớn truyền thông Kim Quang của họ.

Dương tổng càng nghĩ càng giận, đặt mông ngồi trên ghế xoay.

Thang Tư Lan khoanh hai tay, nửa tựa trên chiếc bàn hình chữ nhật.

Dương tổng híp đôi mắt nhỏ, thấy Thang Tư Lan đứng đó gẩy gẩy móng tay điềm nhiên như không thì tức tới mức ném một chồng tài liệu ra: "Không phải rảnh rỗi à? Công ty nhận việc cho cô làm đấy."

"Ồ?"

Thật là sôi động.

Thang Tư Lan cầm lên xem rồi nở nụ cười.

"Bảo tôi đi đóng thế?"

Mặt Dương tổng u ám, nói: "Có đi hay không?"

"Nếu Dương tổng đã nói thế thì đương nhiên tôi sẽ đi. Chẳng qua chỉ mất hai ngày mà thôi."

Thang Tư Lan thấy rõ đây là quảng cáo cần người đóng thế cảnh đánh võ. Công ty biết cô có thể đánh nên cử đi.

Có điều...

Chuyện này cũng hơi đúng dịp.

Người quay quảng cáo này không phải ai khác mà chính là Diệp Yến Lan cô vừa gặp.

Không biết cô ta dùng cách gì để đưa thứ này tới chỗ Dương tổng.

Dương tổng nghe thế thì rốt cuộc cơn tức cũng tan đi.