Chương 20

"Vâng."

Trợ lý nhìn thấy anh hơi tức giận, vội vàng im lặng.

*

Thang Tư Lan đi xuống tầng dưới của mình, nhìn thấy trợ lý của cô là Ban Giai Giai đang xách theo một chiếc hộp giữ nhiệt đi ra từ khúc quanh phía bên kia.

Nhìn thấy cô, Ban Giai Giai đột nhiên rụt người về phía sau, sau đó lại vội vàng ổn định lại.

Rồi hỏi với vẻ mặt chột dạ: "Sao cô lại đi từ tầng trên xuống?"

"Cô đi từ phía bên kia về đây à?" Thang Tư Lan chỉ về phía sau cô.

"Biết cô ăn cơm tối không được nhiều nên tôi đã gọi một suất ăn nhẹ ở ngoài về đây." Ban Giai Giai hơi sốt ruột đi đến trước mặt cô mở cửa.

Thang Tư Lan liếc mắt nhìn ra sau lưng cô ta một cái, không nói gì cả.

Căn phòng của cô và Diệp Yến Lan cách nhau không xa, hình như lúc nãy cô ta vừa mới bước ra từ căn phòng kia.

Ban Giai Giai có vẻ hơi sợ Thang Tư Lan, sau khi đặt chiếc hộp giữ nhiệt trong tay xuống thì đi ngay.

Thang Tư Lan chống cằm trầm ngâm nhìn lên bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ, đột nhiên cầm điện thoại di động lên gọi cho Thi Hoa: "Sắp tới có thể tôi sẽ đổi trợ lý mới, phiền anh thu xếp cho tôi một chút."

Thi Hoa cảm thấy đau đầu.

"Đang êm đệp, tại sao lại muốn đổi?"

"Cảm thấy hết mới mẻ rồi!" Thang Tư Lan búng móng tay, lười biếng nói.

"Đại tiểu thư à, cô không thể cho tôi nghỉ ngơi một lát được sao?"

"Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh một câu để anh chuẩn bị trước, sợ đến lúc đó anh sẽ luống cuống tay chân." Nói xong, Thang Tư Lan nhanh chóng cúp điện thoại.

Thi Hoa bực bối cào cào mái tóc ngắn ngủn của mình.

Nếu lần này Thang Tư Lan không khởi sắc chút nào thì sau này cô sẽ không còn không gian để phát triển thêm nữa.

Chẳng khác bị công ty đóng băng hoạt động là mấy!

Bây giờ Thang Tư Lan còn dám đề nghị công ty đổi một trợ lý mới, chẳng phải gây sự sao?

Thi Hoa hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn nghĩ đến việc bọn họ được tham gia vào đoàn làm phim lần này là nhờ vị Giang tiên sinh kia, dù sao cũng phải chừa cho người ta một chút thể diện.

*

Biệt trang Hải Thành.

Cơn gió lạnh lẽo thổi qua, mưa phùn bay lất phất.

Cánh cửa màu vàng được mở ra, khi chiếc xe lăn màu đen mang theo cảm giác áp bức vô hình trượt qua khỏi cửa, một tiếng "tách” vang lên, chiếc ô đen lớn được mở ra, giữ trên đỉnh đầu người đàn ông.

Phí Vụ đứng sau người đàn ông cầm lấy chiêc ô từ tay thuộc hạ mặc vest, cẩn thận đặt trên xe lăn, bước đến gần rồi nhỏ giọng nói: "Boss, người của dòng chính đã trở về Hải Thành, Tần Vĩnh Đông trước mắt vẫn ở lại Nam Thành không có bất cứ động tĩnh gì. Con trai của ông ta bay khắp mọi nơi không có mục tiêu. Chúng ta có nên dừng lại một thời gian không ạ? Xảy ra chuyện lớn như thế, đám người bên trên đều theo dõi một cách chặt chẽ."

Ngón tay thon dài có lực của người đàn ông nhẹ nhàng gõ lên tay đỡ, hờ hững mở miệng nói: "Cậu cảm thấy tôi cần phải cho bọn họ cơ hội sao?"

"Tôi không có ý đó."

"Không phải ý này."

Khoé mắt Phí Vụ giật giật, giọng điệu càng thêm cẩn thận dè dặt.

"Gặp khó khăn thì phải tìm cách khắc phục, tôi không muốn nghe những lời kiểu chùn bước như thế này."

Ngón tay với khớp xương rõ ràng khẽ gõ gõ vào đầu gối cong cong của anh, ánh mắt đẹp đẽ lạnh lùng tràn ngập sương giá càng trở nên lạnh buốt hơn bao giờ hết, động tác vô tình hoặc cố ý trên tay anh khiến người mí mắt người khác giật nhảy theo, ngay cả thở mạnh không dám.

"Năm đó khi khiến tôi tàn tật, bọn họ đã không tính đến những nguy cơ này."

"Tôi biết rồi."

Phí Vụ không dám nói gì thêm nữa, cho dù khó khăn đến mấy cũng phải đi làm.

Giang Hải Lâu thu ngón tay đặt trên đầu gối lại, bầu không khí xung quanh cũng nơi lỏng hơn.

"Tất cả những chuyện xảy ra ở Nam Thành đều phải báo cho tôi trước tiên." Khi được đẩy lên xe, anh thốt ra lời vàng ngọc.

Phí Vụ gật đầu: "Tôi đã thông báo cho người ở bên kia, thông tin chi tiết sẽ được gửi đến đây đầu tiên."

Giang Hải Lâu ngồi vào trong, đột nhiên nói tiếp: "Là tất cả."

Phí Vụ ngừng lại một chút, đôi mắt đen nhánh chợt loé lên: "Vâng."

*

"Tiền bối Diệp, chào buổi sáng!"

"Chào buổi sáng!"

Sau khi chào hỏi xong, Thang Tư Lan ngồi xuống ôm điện thoại lướt Weibo, trên bảng tin vẫn là những chủ đề ấy.

Trong số đó, Úc Nhuận Cảnh chiếm một trong ba hạng đầu, là dưa có vẻ thật của anh ta và Liễu Lỵ.

Đã gần ba tháng trôi qua rồi mà độ hot của nó vẫn không hề giảm!

Có thể thấy độ hot cực đại!

Chẳng trách ngay cả một nữ minh tinh như Diệp Yến Lan cũng phải cố gắng được hợp tác với anh ta.

"Đang đọc gì vậy?"

Chào hỏi với các tiền bối trong phim trường xong, Diệp Yến Lan quay lại bên này, cúi đầu nhìn tin tức trong điện thoại mà Thang Tư Lan đang đọc.

"Cảm ơn bữa tối hôm qua của cô! Rất ngon!"

Thang Tư Lan bỗng ngẩng đầu lên, nhìn thấy nụ cười cảm ơn trong mắt Diệp Yến Lan, lại quay sang nhìn Ban Giai Giai đang luống cuống.

Người trợ lý này của cô chu đáo đến thế sao, tại sao trước đó cô không nhận ra nhỉ?

"Thấy tiền bối Diệp thích như vậy, tôi cũng rất vui!"

Diệp Yến Lan giơ bàn tay trắng nõn nà lên vuốt vuốt những sợi tóc rơi xuống trước mặt, vờ như vô tình nhắc đến một chủ đề: "Lần trước gặp Giang tiên sinh, sao cô không đi đến chào hỏi người ta? Chẳng phải cô vẫn luôn muốn gặp ngài ấy sao?"

Hai người trợ lý đồng thời lui về phía sau, giả câm vờ điếc.

Trên khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ của Thang Tư Lan nhuốm ý cười: "Anh ấy trông thấy tôi rồi."

Chỉ là không nói gì mà thôi.

Diệp Yến Lan sửng sốt.

Đúng lúc này, đạo diễn Hồng thông báo bắt đầu quay phim, Diệp Yến Lan nuốt những lời muốn nói vào trong, hoàn toàn tập trung vào việc đóng phim.