Chương 19

Kết cục cuối cùng cũng rất thảm, gần như không khác gì kết cục của bản thân kiếp trước.

Nhận điện thoại của Ban Giai Giai, điện thoại rung rung, màn hình xuất hiện một ký hiện đặc biệt thuộc về Thang Tích Diễm. Sau khi trọng sinh trở về, cô đánh ký hiệu đặc biệt cho người nhà họ Thang hết.

Cái nhà họ Thang đó, trước sau gì cũng không phải ngôi nhà chân chính của mình.

"Alo."

Bình tĩnh nhận điện thoại, cô dựa lên ghế.

"Rốt cuộc em cũng nhận điện thoại của chị? Bố mẹ rất nhớ em, đoàn phim lần này không phải cũng gần nhà sao? Tối quay xong thì về nhà nghỉ ngơi đi." Nghe giọng chị, trước đây khiến cô rất thoải mái, giờ chỉ muốn "câm mồm đi".

Thang Tư Lan quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đang mưa to: "Nói sau đi, tôi đang diễn cảnh rất quan trọng, không đi được."

Giọng điệu Thang Tư Lan đột nhiên lạnh nhạt khiến đối phương dễ dàng nhận ra: "Có phải em gặp chuyện gì không? Ngành giải trí là như thế đấy, quá nhiều thứ bẩn thỉu. Em ở đấy, người nhà rất lo lắng cho em."

"Tôi biết." Lo tôi ra ngoài buông thả sao?

Hay lo tôi ở ngoài lớn mạnh lên rồi về nhà họ Thang không kiểm soát được?

Thang Tư Lan thầm cười lạnh.

"Em biết là tốt rồi. Thật ra dù sao mọi người cũng là người thân nhất của em, em đừng nghe người ngoài nói linh tinh hai ba câu rồi oán hận bố mẹ."

Còn tận tình khuyên bảo cơ đấy.

Thang Tư Lan nở nụ cười mỉa. Cô đoán, giờ chắc Thang Tích Diễm đang ở đâu đó nén cơn khó chị để nói những lời này với mình.

"Lúc nào xong, chị bảo người đến đón em về nhà."

Thang Tư Lan đáp qua loa rồi cúp máy.

*

Cảnh quay hôm nay mới thật sự gọi là cảnh quay chính, đánh tay không, cũng là cảnh đầu tiên Thang Tư Lan quay rõ ràng với nam chính Úc Cảnh Nhuận.

Thang Tư Lan dùng sức, nhẹ nhàng linh hoạt đánh trả đối phương.

Động tác vừa đẹp vừa dứt khoát, khiến cho đám người vây xem đều choáng váng.

Úc Cảnh Nhuận cũng cảm nhận được áp lực trước nay chưa từng có. Có vẻ Thang Tư Lan cực kỳ thành thạo với những cảnh diễn võ thuật, dù anh có dùng kỹ thuật đến mức nào cũng có thể bị cô linh hoạt phá giải.

Trôi chảy, không dây dưa dài dòng.

Úc Cảnh Nhuận bị đánh mạnh một lúc, cơn đau ấy nửa tiếng chưa hết.

"Tốt! Cắt!"

Lúc đạo diễn Hồng hô cắt mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, cứ như thể lúc đó, mọi người đều tưởng Thang Tư Lan sắp gϊếŧ Úc Cảnh Nhuận đến nơi.

Quay cảnh võ thuật quá đỉnh!

"Cảnh Nhuận, ở phương diện này cậu thật sự nên học tập Tư Lan."

Đạo diễn Hồng cân nhắc một lúc lâu mới nói những lời này với Úc Cảnh Nhuận. Úc Cảnh Nhuận khiêm tốn lắng nghe.

"Đạo diễn Hồng, tôi sẽ cố gắng bù đắp khuyết điểm của bản thân!"

Lúc này Thang Tư Lan mới nhận ra mình đánh hơi mạnh, hẳn là nên bớt lại chút, dù sao mình cũng học quay cảnh võ thuật chuyên nghiệp rồi.

Úc Cảnh Nhuận lúc này thì vẫn còn hơi yếu.

"Tiền bối Úc, thành thật xin lỗi, tôi..."

Úc Cảnh Nhuận giơ tay ngắt ngang lời xin lỗi của cô, cười nói: "Đúng là thiếu sót của tôi, cô không cần nói lời xin lỗi, quay cảnh đánh đấm bị đau là không tránh khỏi."

Anh ta không muốn dùng thế thân, không trách người khác được.

Úc Cảnh Nhuận như thế càng khiến Thang Tư Lan ngại hơn, bước lên xem tay giúp Úc Cảnh Nhuận. Khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau chốc lát ngắn ngủi, bị một chiếc máy ảnh bắt trọn vẹn.

Ảnh chụp được lặng lẽ tải lên, cuối cùng lại xuất hiện trong một chiếc điện thoại đen xa hoa hiếm có!

Bàn tay thuôn dài có lực vươn ra, chiếc xe lăn chuyển động, tay cầm lấy chiếc điện thoại trên mặt bàn.

Màn hình bật sáng.

Hình ảnh đôi nam nữ trên màn hình đập vào mắt.

Trong căn phòng rộng hơn ba trăm mét vuông, bầu không khí đè nén, nặng nề.

Khí lạnh xung quanh không ngừng khuếch tán theo chuyển động của chiếc xe lăn, đôi mắt lạnh buốt u ám khó hiểu như biển sâu hun hút toát lên vẻ thâm trầm khiến người khác không thể đoán ra được bất cứ điều gì.

"Cốc cốc!"

Tiếng gõ cửa vang lên.

Người đàn ông che điện thoại di động lại, màn hình sáng trưng tối đi ngay tức khắc.

Giọng nói ồm ồm có vẻ hơi khàn, trầm thấp vang lên: "Mời vào!"

*

"Cốc cốc cốc!"

Cùng lúc đó, cánh cửa phòng khách sạn cũng bị gõ vang.

Úc Cảnh Nhuận mở cửa ra nhìn thấy Thang Tư Lan cầm không ít thuốc đứng bên ngoài thì sững sờ.

Một nữ minh tinh nửa đêm chạy đến gõ cửa phòng của nam minh tinh, chuyện này có vẻ…

Thang Tư Lan đưa mấy thứ trong tay cho anh ta: "Hôm nay tiền bối Úc vì tôi nên mới bị thương, tôi cứ áy náy không thôi, trước kia tôi cũng thường xuyên bị đánh, nhưng đánh xong thì…’" Cô chỉ vào mình, ánh mắt tràn ngập ý cười.

Thang Tư Lan rõ ràng là một cô gái vừa xinh đẹp lại cực quyến rũ, cộng thêm nụ cười này càng khiến cô thêm nổi bật và kinh động lòng người!

Úc Cảnh Nhuận cũng được coi là đã từng gặp qua rất nhiều nữ minh tinh xinh đẹp, nhưng kiểu xinh đẹp như Thang Tư Lan lại rất hiếm thấy. Lúc trước vì lời tỏ tình táo bạo của cô, anh đã phải tránh mặt đối phương một thời gian, trong lòng thậm chí còn nảy sinh một chút cảm giác phản cảm.

Bây giờ nhìn kỹ lại, người trước mặt dường như cũng không hoàn toàn khiến anh phản cảm như thế.

"Cảm ơn."

"Vậy tôi không quấy rầy tiền bối nghỉ ngơi nữa."

Thang Tư Lan lịch sự mỉm cười, xoay người trở về căn phòng ở tầng dưới.

Trợ lý của Úc Cảnh Nhuận đúng lúc vừa mới bước ra khỏi thang máy, nhìn thấy đống thuốc trong tay anh ta, sửng sốt hỏi: "Đống đồ này là do Thang Tư Lan đưa lên à?"

Úc Cảnh Nhuận không trả lời.

Người trợ lý nhìn trái nhìn phải một vòng, nhỏ giọng nói: "Thang Tư Lan và vị kia của Giang thị từng có một đoạn chuyện cũ, anh vẫn nên cẩn thận thì hơn."

Úc Cảnh Nhuận liếc mắt nhìn anh ta, trong mắt xẹt qua vẻ không vui: "Mỗi người đều có cách sống riêng của mình, sau này đừng tuỳ tiện bàn luận chuyện của người khác sau lưng nữa."