Chương 2

Trợ lý Ban Giai Giai của Thang Tư Lan nhanh chóng lấy túi chườm đá áp vào đầu Thang Tư Lan. Lúc này, cô mới hoảng hốt nhớ ra đây là đoàn phim nào.

Đây là đoàn phim "Quỷ kiếm tiên" mà bảy năm trước cô đã dùng hết mọi cách mới miễn cưỡng chui vào được.

Vì ở đây có một nam minh tinh mà cô thích, cô phí hết sức mới nhận được một nhân vật "tốn công vô ích", chỉ để tiếp cận đối phương.

Vì nhân vật nên rất nhiều cảnh cô đều phải tự diễn.

Vừa rồi, trong lúc đang treo mình trên cáp treo, một tảng đá rơi xuống đập vào đầu cô, cả người cô đều đập xuống, mọi người ở hiện trường đều sợ hãi vì màn này.

Đây cũng là lần thứ năm liền đang quay gặp chuyện, vẻ mặt đạo diễn nổi danh Vương Khánh Uy cực kỳ khó coi, quát tháo nhân viên tổ đạo cụ.

Ép cảm giác ghét bỏ trong lòng xuống, Thang Tư Lan nhẹ nhàng nói giúp họ: "Đạo diễn Vương, bọn họ cũng không ngờ chuyện này sẽ xảy ra. Tôi không sao, chỉ bị va một phát vào đầu, tôi vẫn quan tiếp được. Thành thật xin lỗi, đã làm mất thời gian của mọi người rồi!"

Mọi người sững sờ nhìn Thang Tư Lan, đột nhiên không nói nên lời.

Trước đây, dù Thang Tư Lan không lên giọng với ai, nhưng cũng sẽ không xin tha giúp người khác.

Phải biết, nếu ban nãy đập mạnh hơn chút nữa thì đầu cô sẽ lủng một lỗ to luôn đấy.

Chính chủ không muốn truy cứu, Vương Khánh Uy cũng không tiện chỉ trích thêm.

Để không làm trễ tiến độ quay, Vương Khánh Uy bảo người đưa Thang Tư Lan đến bệnh viện kiểm tra.

Thang Tư Lan từ chối, kiên trì nói mình vẫn quay tiếp được.

"Thật sự không sao?" Vương Khánh Uy vẫn luôn lạnh mặt với Thang Tư Lan hiếm khi ôn hòa hỏi ý cô được một câu.

"Không sao, tôi vẫn ổn." Thang Tư Lan dùng mánh khóe để vào đoàn, Vương Khánh Uy biết rất rõ nên vẫn thối mặt với Thang Tư Lan.

Bây giờ thấy Thang Tư Lan chuyên nghiệp như vậy, lại hơi áy náy.

"Nếu cảm thấy không thoải mái thì phải bảo ngừng ngay đấy." Thang Tư Lan gật đầu. Vương Khánh Uy quay đầu nói với nhân viên hiện trường, mọi người lại chuẩn bị quay lần nữa.

Lúc này, mọi người đều cẩn thận nhìn chằm chằm về cảnh quay phía trước.

Treo lên lại, đau cả não, lơ lửng trên không quay liền ba tiếng mới hết phần của cô hôm nay.

Bất ngờ là diễn xuất của Thang Tư Lan có vẻ thuần thục hơn trước đó nhiều, kỹ xảo hình như cũng tăng lên không ít.

Nhưng mọi người đều chỉ nghĩ cô bộc lộ khả năng dưới áp lực lớn thôi.

Khó khăn lắm mới hoàn thành xong phần của ngày hôm nay, trong lúc tháo trang sức, Thang Tư Lan mới có thời gian rảnh để nhớ lại chuyện của mình bảy năm trước.

Cứ nghĩ đến việc sao mình lại về được đây, mắt cô lại tối sầm lại.

Không biết cuối cùng nhà họ Thang thế nào.

Còn người đàn ông ấy...

"Tư Lan, hay đến bệnh viện chụp phim xem thế nào."

Bên tai truyền đến giọng nói trong vắt của nữ chính Liễu Lỵ.

Thang Tư Lan thấy đối phương có thiện ý lo lắng cho mình, lắc đầu: "Cả đoàn phim đều khép kín, lịch trình của mọi người đều phải bảo mật. Nếu tôi vào bệnh viện thì chắc chắn sẽ bị người khác đào được tin. Đến lúc đó sẽ không dễ ăn nói với đạo diễn Vương đâu. Tôi chỉ bị đập một phát vào đầu, lấy đá chườm là được.

Liễu Lỵ nhìn chằm chằm Thang Tư Lan một lúc rồi nói: "Chỗ chị có ít thuốc giảm đau. Molly, em về phòng chị lấy sang đây."

Trợ lý Molly của Liễu Lỵ nhìn Thang Tư Lan một chút rồi ra ngoài.

Hôm nay có thể dùng chung phòng hóa trang với nữ chính cũng nhờ đối phương đồng ý.

Dù thế nào, Thang Tư Lan cũng phải cảm ơn người ta: "Cảm ơn cô Liễu.”

"Cùng một đoàn phim, sau này có gì cần cứ đến tìm chị!" Liễu Lỵ cười thiện chí với Thang Tư Lan.

Những lời này, cũng không thể xem là thật lòng.

Thang Tư Lan nói tiếng cảm ơn, rồi về sau hai người cũng không nói gì với nhau nữa.

Sau khi tẩy trang xong, Thang Tư Lan cũng không ở phòng hóa trang thêm chút nào.

Mình chỉ là một vai phụ nhỏ, còn là nữ phụ ác độc thứ n, làm gì có tư cách đứng chung với nhân vật chính cơ chứ.

Tự biết mình, điểm này cô vẫn phải có.

Vì phòng khách sạn có hạn, Thang Tư Lan ở phòng đôi cùng một nữ phụ khác.

Sau khi trợ lý Giai Giai đưa cô về phòng thì vừa hay, trợ lý của Liểu Lỵ cầm ít thuốc đến. Thang Tư Lan nhận thuốc rồi đuổi Giai Giai về.

Ấn lấy cái đầu đau nhức, tựa vào sô pha trong phòng, ánh mắt trống rỗng nhìn chăm chăm vào cửa sổ.

Mảnh rèm cửa mỏng manh lay động trong gió, lộ ra một góc ngọn cây bên ngoài.

Và cả bầu trời đang dần trở nên ảm đạm.

Cửa phòng được đẩy ra, động tĩnh truyền đến, Thang Tư Lan mới hoàn hồn.

Người đi vào bật đèn lên, trông thấy Thang Tư Lan đang cuộn mình ngồi trên sô pha lại càng sợ hơn: "Sao, sao cô không lên tiếng?"

Thang Tư Lan xoay nhẹ cái cổ tê cứng, đối phương đã đi từ cửa vào phòng tắm.

Tiếng nước ầm ầm nhắc nhở cô, tất cả mọi chuyện này đều là thật.

Cô thật sự đã quay về bay năm trước.

Mọi chuyện còn chưa bắt đầu xảy ra, vẫn còn kịp chuẩn bị.

Lần này, cô sẽ không cho nhà họ Thang bất kỳ cơ hội nào nữa.

Không biết bao lâu sau, cửa phòng tắm bật mở, cô gái vừa lau tóc vừa đi ra trông thấy cô vẫn ngồi trên sô pha thì cười nhạo: "Hôm nay không nói chuyện được với thầy Úc nên khó chịu hả?"

Thang Tư Lan lườm đối phương một cái, lướt qua cô ta, đi vào phòng tắm đầy hơi nước.

Lúc mở vòi sen, cô gái bên ngoài tiếp tục khinh thường châm biếm: "Vị Giang tiên sinh kia tuy què rồi, nhưng dù sao cũng là quý nhân xuất thân từ nhà quyền thế. Nếu nhìn trúng tôi, tôi có mơ cũng cười đến tỉnh! Đúng là đang nhiên lại đạp đổ cơ hội bước vào nhà giàu. À, tôi quên, vị Giang tiên sinh kia chỉ muốn chơi đùa chút mà thôi! Lần này cô vào được đoàn" Quỷ kiếm tiên" chắc đã phí không ít công sức nhỉ. Thang Tư Lan, cô đúng là giỏi thật đấy, quả là người trẻ tuổi xinh đẹp. Bỏ qua con đường này của Giang tiên sinh thì vẫn còn đường khác..."