Chương 10

Sau khi mẹ của Tần Bạc Thừa chết thì ông ta có cưới về nhà mấy người, nhưng cuối cùng cũng ly hôn hết.

Mấy năm trước, kiểm tra ra Tần Kế Thân vô sinh, dù ông ta có lấy nhiều phụ nữ nữa cũng không thể có thêm đời sau nữa.

Cho nên Tần Vĩnh Đông cực kỳ xem trọng thằng cháu trai duy nhất này, còn thỉnh thoảng phái cánh tay đắc lực bên cạnh mình sang bảo vệ cháu trai.

Trong khoảng thời gian này phải xử lý chuyện nhà họ Giang nên ông ta phải đưa người đi, cháu trai lại không bớt được thói xấu.

Vừa mở cửa, mùi rượu đã phả đến.

Nhạc trong phòng bao điếc tai nhức óc khiến màng nhĩ cô muốn tắc, không nghe thấy tiếng động gì khác.

Nhiều sinh viên đại học trẻ tuổi ôm ấp vặn vẹo với nhau, cảnh tượng rất khó coi.

Dù Thang Tư Lan đã chuẩn bị tâm lý thật tốt nhưng vẫn bị hành động của họ dọa sợ.

Ngay sau đó, Tần Bạc Thừa với vóc dáng mét tám đứng dậy: "Tư Lan đến rồi! Mau vào!"

"Thừa thiếu."

"Ơ! Thừa thiếu, đây chẳng phải là người bạn ngôi sao mà anh nói à!" Một giọng nam ngả ngớn truyền tới trong nền nhạc sôi động.

Từ khi cô vào cửa, cả nam lẫn nữ bên đều dời mắt lên người cô, có đùa cợt không rõ, có ánh nhìn săm soi dáng người đẳng cấp của Thang Tư Lan.

Thậm chí có nam sinh lộ rõ ánh mắt như sói!

Tần Bạc Thừa vươn tay ôm vai cô, kéo cô vào trong, cười mắng những ánh mắt mập mờ quẳng tới từ xung quanh: "Thu hồi ánh mắt sói của các cậu lại đi. Tư Lan là ngôi sao lớn dòng ngọc nữ, đâu để mấy người như các cậu nhớ nhung chứ."

Người ở đây cười ha hả theo.

Mọi người chỉ coi những lời Tần Bạc Thừa nói là lời nói đùa chứ thật sự không để Thang Tư Lan vào mắt.

Ngôi sao trong mắt những cậu ấm này chỉ là món đồ chơi!

"Anh Thừa, tìm đâu ra thế?"

Một người trẻ tuổi đi qua, ra vẻ người lớn trêu ghẹo.

Tay Tần Bạc Thừa đổi chỗ, ôm vòng eo thon của Thang Tư Lan, tay còn lại châm thuốc, liếc về phía thanh niên: "Cô ấy à, là do anh đây qua trăm đắng nghìn cay mới đào tới được, các cậu chú ý một chút."

Mọi người sửng sốt.

Thừa thiếu nghiêm túc đấy à?

Cô gái này trông có vẻ tầm tuổi họ, nhưng cái nhan sắc này của cô ấy à, thật sự là kinh diễm, vạn người hiếm có một!

Đặc biệt là vóc người chọc người rục rịch này.

Có điều, tuy Tần Bạc Thừa có đỡ lời thay cô, nhưng khí nói chuyện cũng vẫn có vẻ ngả ngớn khiến người khác đắn đo về thái độ của anh ta với Thang Tư Lan.

"Thừa thiếu, tôi còn có việc, không quấy rầy nhã hứng của mọi người nữa." Xung quanh dày chướng khí, đúng là bức bối mà.

Cô đứng lên, bàn tay đặt bên eo cô của Tần Bạc Thừa rơi vào không khí.

Không vui ngay.

Nhiều người nhìn như vậy, Thang Tư Lan muốn làm anh ta mất mặt à?

Có người tinh mắt thấy sắc mặt Tần Bạc Thừa không vui thì đứng ngay lên: "Bao nhiêu phụ nữ muốn nịnh bợ Thừa thiếu của chúng tôi, một ngôi sao nhỏ như cô mà giỏi đấy, dám làm Thừa thiếu mất mặt."

Những người khác đều chờ xem kịch vui.

Ở trường, Tần Bạc Thừa nổi tiếng là thủ lĩnh, thủ đoạn theo đuổi nữ sinh cũng nhiều vô số kể. Hễ là người bị anh ta nhìn trúng thì không thể không cắn câu.

Cô gái này quá không biết tốt xấu rồi.

"Thừa thiếu, tôi thật sự có việc." Thang Tư Lan như không nhìn thấy ánh mắt không tốt của mọi người.

Tần Bạc Thừa cười khẩy đầy âm hiểm, giữa hai hàng mày người thiếu niên hiện ra vẻ tàn ác "Thang Tư Lan, lúc em tới anh đã nói gì, quên rồi?"

"Thừa thiếu..." Thang Tư Lan đảo đôi con ngươi nhuốm màu chớp lóe của căn phòng sang. Chưa đợi cô nói gì, cửa phòng đã được đẩy ra.

Hai người đàn ông mặc đồ tây đảo quanh phòng bao.

Tần Bạc Thừa thấy hai người này thì đau đầu. Trước khi họ mở miệng, anh ta đã phất tay với mọi người: "Tôi đã trả tiền phòng này rồi, hôm nay ông tôi ở đây, hôm khác lại hẹn các cậu ra ngoài."

Mọi người thấy khí thế của hai vệ sĩ này thì thở cũng không dám thở mạnh.

Lúc đi, Tần Bạc Thừa quét mắt qua đôi chân dài của Thang Tư Lan: "Hôm nay em gặp may rồi."

Thang Tư Lan đi ra khỏi phòng bao sau họ.

Cô tới đây vốn là để giải quyết luôn rắc rối này, nhiều người nhiều miệng lại khiến cô không thể nói gì.

Thang Tư Lan cô có niềm kiêu hãnh của mình, chắc chắn sẽ không vì đối phương có quyền lực mà cúi đầu khuất phục.

Địa bàn của "Thủy Thiên Nhất Tuyến" rất lớn, Thang Tư Lan không dám đi linh tinh sâu hơn.

Trước khi ra khỏi đây, Thang Tư Lan đội mũ áo hoodie lên, che khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp của mình và còn cả đôi mắt sáng rực lóe lên sự bướng bỉnh lại.

"Đó là Thang tiểu thư?"

Người đàn ông trong chiếc xe hơi màu đen phía xa xa đặt ống nhòm xuống, ngoảnh lại nhìn tâm phúc Phí Vụ bên cạnh Giang Hải Lâu.

Phí Vụ mở đôi mắt đen nhánh đang khép hờ ra, vừa hay nhìn thấy bóng hình xinh đẹp đã đi xa, ngẩng đầu nhìn vào trong "Thủy Thiên Nhất Tuyến" qua cửa kính xe.

"Có nên nói với ông chủ một tiếng không?" Người đàn ông mặc đồ tây thăm dò.

Phí Vụ lắc đầu: "Không cần."

Ông chủ vừa ý người phụ nữ này chỉ là hứng thú trong chốc lát.

Nếu đối phương không biết điều thì ông chủ của họ cũng không cần phải dính dáng tới cô.

Loại phụ nữ này có xách giày cho ông chủ cũng không xứng.

"Ông già này phủi hết việc của bản thân rồi chạy đến Nam Thành tránh rắc rối..." Phí Vụ đưa tầm mắt về việc chính lần nữa, mặt đầy vẻ châm biếm: "Ông ta cảm thấy boss ngu xuẩn hay tưởng mình thông minh?"

"Thang Tư Lan, cô giỏi lắm, khiến tôi phải nhìn bằng cặp mắt khác, ngay cả đạo diễn Hồng cũng đích thân tìm cô để chọn vai. Lần này lại dùng thủ đoạn gì để lấy được vai thế? Chi bằng chia sẻ để tôi cũng học hỏi một chút."

Giọng nói lạnh lùng châm chọc vang lên trong phòng tập rộng rãi, mấy ngôi sao đang tập múa đều nhìn về phía hai người.