Chương 11: Bán son môi

“Cho nên em nghĩ, đồ trang điểm vừa đẹp vừa độc lạ thế này, không bằng bán cho phu nhân Huyện thái gia, ngài ấy là người tốt.”

Chu Cảnh cười trêu: “Chứ không phải em nói thoa lên giống như ăn thịt sống à? Sao giờ lại khen đẹp?”

“Đó là nói anh ấy, đường đường đàn ông con trai lại tô son đỏ nhìn thấy ghê, chẳng khác gì vừa hút máu, nhưng nếu là phu nhân Huyện thái gia thoa lên, người đẹp tính tình tốt, nhất định sẽ càng đẹp.”

Xem ra Huyện thái gia ở đây là một vị quan tốt nên mới có thể khiến cho bá tánh kính yêu như thế, ngay cả Thẩm Mặc quanh năm ở trong thôn không biết gì là quan viên triều đình cũng tỏ lòng kính ngưỡng.

Chu Cảnh cố ý trêu Thẩm Mặc nói: “Em chưa gặp Huyện thái gia, làm sao biết phu nhân người ta đẹp!”

“Tâm đẹp tất nhiên người sẽ không xấu.”

Chu Cảnh gật đầu nói: “Em nói vậy thì tôi hoàn toàn đồng ý, giống như phu lang tôi nè, tâm đẹp, người càng đẹp hơn, phu quân thích vô cùng.”

“Anh……” Thẩm Mặc chưa từng bị đùa giỡn như vậy, mặt vừa nóng vừa đỏ như quả táo chín.

Bộ dáng này làm cho Chu Cảnh bất giác liếʍ liếʍ khóe miệng, tức khắc lòng sinh da^ʍ tà. Hương vị tiểu phu lang đúng là làm người ta khó quên mà.

Nói đến cũng khéo, hai người Chu Cảnh vừa nói chuyện vừa đi dạo lại tới trước một cửa hàng son phấn. Trước cửa hàng có một cỗ kiệu màn hoa hồng nhạt sang trọng, người bên trong nhìn là biết không phú thì quý.

Trong cửa hàng, rõ ràng một chủ nhân một tỳ nữ đang chọn lựa bột nước.

Tỳ nữ kia hỏi chưởng quầy: “Son nơi này của ông chưa có hàng mới sao? Mấy thứ này phu nhân nhà ta đều dùng qua rồi.”

Chưởng quầy cung cung kính kính trả lời: “Phu nhân, son phấn nhà ta đều là thứ tốt, tất cả đều là từ phương nam ngàn dặm xa xôi chuyển tới đây cho nên tốc độ nhập hàng không được nhanh lắm, nhưng hàng nhà ta những tiệm khác không thể so sánh đâu.”

Tỳ nữ nói: “Thì bởi vậy mới tới chỗ ông mua đó. Thôi vậy, khi nào ông về hàng mới nhớ tới phủ Huyện thái gia báo cho phu nhân một tiếng, để phu nhân chọn trước.”

“Nhất định nhất định.” Chưởng quầy liên tục đáp ứng.

Chu Cảnh và Thẩm Mặc đứng ngoài cửa có thể nghe được rõ ràng đoạn đối thoại này cũng như quan sát rõ những người bên trong.

Người nữ chủ nhân trang điểm tinh tế, trên người mặc váy lụa nhạt màu, vừa nhìn là biết tơ lụa thượng hạng, tóc cài trâm vàng, tai đeo trang sức ngọc, cổ tay thả bên hông lộ ra chiếc vòng xanh, tuy nhìn không rõ chất ngọc nhưng tuyệt đối không phải hàng tầm thường. Trên mặt trang điểm không quá đậm, xinh đẹp nhưng không tục khí, ngược lại càng thêm quý phái.

Nữ nhân này trên người từ đầu tới chân chắc phải trên dưới ngàn lượng bạc, xem ra có vẻ Huyện thái gia thanh cũng không liêm như thiên hạ đồn đãi, bằng không phu nhân ông ta làm sao sửa soạn sang quý thế này với chút bổng lộc đó của ông ta chứ.

Có điều nếu mỹ danh của ông ta đã truyền đi làng trên xóm dưới, vậy ít ra ngoài mặt sẽ không làm gì quá khó coi, vậy chuyện dễ hơn rồi.

“Tiểu Mặc, đến lúc em ra tay rồi đó.”

“Hả?” Thẩm Mặc giật mình há hốc miệng, ngón tay chỉ vào mình. “Em? Làm cái gì?”

Chu Cảnh ghé vào tai Thẩm Mặc thì thầm một hồi, Thẩm Mặc gật gật đầu tỏ vẻ đã biết. Hai người quay lưng lại, Chu Cảnh thoa một lớp son mỏng lên môi Thẩm Mặc.

Nói thật nhìn kỳ muốn chết, với thẩm mỹ của một người hiện đại như Chu Cảnh, hắn nhìn thế nào cũng không thẩm được một tên con trai thoa son đỏ, có điều thời đại này song nhi của các nhà giàu hay lão phụ trung niên đều có tô son, chẳng qua không đậm thế này, chủ yếu là đậm hơn màu môi một chút thôi.

Thẩm Mặc nghe lời Chu Cảnh giao phó, cố ý cong môi lên để làm nổi bật nhưng lỡ cong hơi lố thành ra môi dẩu ra, nhìn có chút buồn cười, nhưng cũng đạt được mục đích thu hút sự chú ý của mọi người.

Lúc này hai chủ tớ kia vừa lúc ra khỏi tiệm, Thẩm Mặc đi ngang qua trước mặt họ, đột nhiên ái da một tiếng ngã trên mặt đất.

Hai người kia đang đi thì dừng lại, phu nhân Huyện thái gia phân phó tỳ nữ: “Thiêm Hương mau đỡ vị phu lang này lên, xem xem có ngã bị thương không?”

Thiêm hương vội vàng đỡ người dậy, Thẩm Mặc được nâng lên, trong lòng nhớ rõ lời Chu Cảnh dặn dò nhất định phải để phu nhân Huyện thái gia nhìn được môi mình, vì thế cậu liền không tránh né mà nhìn thẳng phu nhân Huyện thái gia nói: “Cảm ơn.”

Thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, ngược lại bất tri bất giác lại khiến phu nhân Huyện thái gia hơi chú ý mà liếc nhìn một cái. Đúng như ý nguyện, nàng đã chú ý tới màu son trên môi Thẩm Mặc, chất son căng bóng màu sắc diễm lệ mà không tục, không như son bình thường hay khô đến lộ vân môi, lại lên màu không đều, màu sắc cũng không đỏ thuần như thế này.

Son môi thượng hạng như vậy dù phu nhân Huyện thái gia sinh ra trong gia đình phú quý cũng chưa từng gặp qua, nhất thời ánh mắt đã bị hấp dẫn, có vẻ rất thích.

Tỳ nữ từ nhỏ đã đi theo hầu hạ phu nhân Huyện thái gia lớn lên nên rất nhạy bén với tâm tư của nàng, lập tức liền bước lên ngăn Thẩm Mặc lại hỏi: “Vị phu lang này, không biết khẩu chi trên môi ngươi là mua ở đâu vậy? Ta trông rất đẹp nên cũng muốn mua một hộp.”

Chờ chính là câu này, Thẩm Mặc cũng không quanh co mà nói thẳng: “Không dối gạt cô nương, thứ ta thoa trên môi không phải khẩu chi mà là son môi, đừng nói nơi này của chúng ta, ngay cả kinh thành cũng không bán đâu.”

Tỳ nữ thấy diện mạo Thẩm Mặc khá thành thật, không ngờ lời nói ra lại lớn lối như thế.

Nàng liền ra vẻ không vui: “Không bán? Vậy ngươi mua ở đâu? Đừng nói là một song nhi thôn dã như ngươi có thể dùng loại kỳ trân dị bảo gì đó nhé, nếu vậy thì sao lại ăn mặc chẳng khác gì ăn mày thế này?”

Phu nhân Huyện thái gia thẳng lưng quát lớn: “Thiêm Hương, không được vô lễ.” Nhưng ngữ khí lại không có bao nhiêu trách cứ.

Chu Cảnh đã sớm dặn dò Thẩm Mặc có lẽ sẽ gặp tình huống này, bảo cậu không cần hoảng loạn mà cứ nói theo sự thật là được.

Trong lòng Thẩm Mặc sớm có chuẩn bị, sự tình đang tiến triển trong dự tính nên cậu không hoảng hốt, ngược lại trấn tĩnh giải thích.

“Vị cô nương này, ta biết lấy thân phận của ta nói lời như vậy đúng là có vẻ khoe khoang lớn lối, nhưng xin phu nhân nghe ta nói cho xong đã, sau đó ngài sẽ hiểu tình hình thực tế.”

Phu nhân Huyện thái gia thấy cử chỉ cậu đoan chính, lời nói mạch lạc, đúng là không giống kẻ thích khua môi múa mép, hẳn là bên trong có ẩn tình. Lại nói nàng thật sự thích loại son môi kia, trong lòng đã quyết mặc kệ khó khăn bao nhiêu, chỉ cần người này nói ra nguồn gốc thì nàng nhất định phải có được.

Màu son này nếu đánh lên môi nàng nhất định sẽ càng căng bóng xinh đẹp, đến lúc đó để Huyện thái gia nhìn thử xem, đám thϊếp thất ở hậu viện ông ta cũng chỉ có thể ỷ vào trẻ tuổi hơn nàng chứ làm sao mỹ lệ bằng.

Phu nhân Huyện thái gia gật đầu, Thiêm Hương không tình nguyện bảo: “Ngươi nói đi, phu nhân nhà ta sẽ nghe thử một chút.”

Thẩm Mặc nói: “Thứ này ta có được cũng là cơ duyên xảo hợp, nhờ vận khí cả. Chắc phu nhân còn nhớ trận mưa to vài ngày trước đi, trận mưa đó vừa to vừa lâu, sau khi mưa tạnh trong thôn không ai dám lên núi, phu quân ta lại nhất quyết một hai đòi đi lên, có khuyên thế nào cũng không nghe. Ngày ấy ta và phu quân lội sình vào núi sâu, đi tới giữa chừng thì gặp một nam nhân nằm trên mặt đất, trên người có máu, ta và phu quân vội vàng sơ cứu rồi đắp cho hắn chút thuốc cầm máu, sau lại cho hắn uống chút nước ấm.”

“Chốc lát sau người nọ tỉnh lại, mở ra đôi mắt xanh lam làm ta sợ tới mức tưởng là yêu quái, hét lên một tiếng. Hắn trấn an bảo ta không cần sợ, lại cho ta một cây son môi xem như cảm ơn ân cứu mạng.”

“Đồng thời hắn cũng nói ra thân phận. Theo lời kể thì hắn là người ở một quốc gia bên kia biển cả, người nơi đó đều là tóc vàng mắt xanh, quần áo quái dị, hơn nữa chỗ bọn họ có rất nhiều thứ mà nơi này của chúng ta không có. Lần này hắn tới đây là để làm ăn buôn bán, đem hàng hóa chỗ hắn sang đây bán rồi mua hàng của chúng ta mang về.”

“Nhưng không may thuyền hắn gặp phải bão lớn nên bị chìm, hắn cũng bị gió lốc thổi tới nơi không biết tên, lại thất lạc bạn đồng hành, hắn vốn định tới phủ thành hỏi thăm tung tích đồng bạn hoặc có ai biết đường chỉ cho hắn về nhà, nhưng chẳng biết đi thế nào lại tới nơi này.”

“Hắn còn nói với chúng ta, thỏi son môi đó là hắn mang từ quê nhà tới, nơi này tuyệt đối không có. Lúc ấy ta cảm thấy hắn là thương nhân, mang đồ vật từ ngàn dặm xa xôi tới đây cũng không dễ dàng nên từ chối, hắn lại tưởng ta chê đồ vật nhỏ liền nói với ta, son môi này ở chỗ hắn chỉ có quý tộc mới được dùng, một cây son ở nơi này hắn bán được vài trăm lượng bạc lận!”

“Cái gì? Vài trăm lượng á? Ăn cướp à!!?” Thiêm Hương thốt lên.

Thẩm Mặc cố ý nghi hoặc hỏi: “Hắn cũng đâu có bán cho ta, nói xạo ta làm gì?”

Thiêm Hương lập tức im miệng, ngược lại phu nhân Huyện thái gia tiếp tục truy vấn: “Người kia đâu?”

Phu nhân Huyện thái gia xuất thân từ kinh thương thế gia, từ nhỏ đã được tiếp xúc với nhiều thứ mới lạ do người trong nhà thường xuyên đi lại khắp nơi buôn bán, so với các tiểu thư khuê các khác thì nàng có hiểu biết hơn. Nàng từng nghe tổ phụ nói bên kia biển cũng có quốc gia khác, họ không giống chúng ta tóc đen mắt đen mà là tóc vàng mắt xanh, chỗ của họ có rất nhiều thứ kỳ lạ mà chỗ này không có, họ còn biết đóng thuyền lớn để tới đây. Đồ họ mang theo đề là bảo bối giá trị liên thành, nói là thiên kim khó cầu cũng không phải quá lời.

Trong số đó có một thứ gọi là thủy tinh, chỉ một khối nhỏ cỡ bàn tay thôi nhưng trong suốt xinh đẹp, ánh sáng chiếu qua còn tỏa ra bảy màu, quý giá đến nỗi phải mua bằng hoàng kim.

Cho nên khi nghe Thẩm Mặc nói son môi này giá trị mấy trăm lượng phu nhân Huyện thái gia liền tin tưởng, đặc biệt là cậu còn tả người kia tóc vàng mắt xanh, áo quần quái dị, nếu không phải thật sự gặp qua thì ở cái nông thôn khỉ ho cò gáy lại không kiến thức này khẳng định chưa từng nghe nói tới.

Bây giờ nàng chỉ muốn biết người nọ ở đâu, phải mua vài cây son môi chưa nói, trên người người kia khẳng định còn không ít đồ tốt, nếu nhà mẹ đẻ nàng có thể nắm được mối làm ăn này, vậy……

Nghĩ đến đây phu nhân Huyện thái gia lại sốt ruột hỏi lại: “Người kia đang ở đâu? Ở nhà ngươi sao?”

Thẩm Mặc lắc đầu: “Hắn đi rồi, hắn nói trên người có rất nhiều vật quý, nếu bị người khác biết tất có họa sát thân. Hắn nói như vậy, ta cũng không dám giữ lại, lỡ xảy ra gì đó thì một nông dân nghèo xơ xác như ta lấy gì mà đền nổi!”

Người đã đi rồi, phu nhân Huyện thái gia chỉ có thể tiếc hận, trong lòng nghĩ phải báo cho nhà mẹ đẻ một tiếng, nếu có thể tìm được người kia thì nhất định phải mua hết hàng hóa trong tay hắn.

Đột nhiên, Thẩm Mặc nói: “Phu nhân, làn da của ngài trắng như vậy, nếu thoa son này lên nhất định sẽ rất đẹp, không giống một phu lang nông dã như ta, da ngăm đen, thật là lãng phí thứ tốt.”

“Tất nhiên, phu nhân nhà ta chính là Huyện……”

“Thiêm Hương!” phu nhân Huyện thái gia phu nhân cắt ngang lời Thiêm Hương, lại hơi mất mát than: “Đáng tiếc người nọ đi rồi.”

“Phu nhân không cần tiếc, ta có mang theo vật kia, ngài có thể nhìn thử xem. Nếu như thích thì biết đâu có ngày nào đó có thuyền buôn từ biển bên kia tới ngài có thể tìm mua.”

Nói thì dễ nhưng khoảng cách xa như vậy, trên biển lại đầy rẫy nguy hiểm, 10 năm 8 năm có một đội tàu thuyền tới đã tốt lắm rồi.

Thẩm Mặc lấy ra thỏi son môi, vỏ ngoài đen nhánh nặng tay khiến cho phu nhân Huyện thái gia phu nhân kiến thức rộng rãi cũng không khỏi trầm trồ, đặc biệt vật kia lại nhỏ xinh tinh tế, xoay nhẹ một cái là son tự nâng lên, quả thực làm nàng yêu thích không muốn buông tay.