Chương 6: Lên núi

Nghỉ ngơi đâu đó khoảng một tháng, cuối cùng thân thể Chu Cảnh miễn cưỡng xem như đã khôi phục, tuy vẫn chưa khỏe mạnh được như kiếp trước, có chút miệng cọp gan thỏ, nhưng đại khái đã có thể sử dụng rồi.

Thời gian gần đây đều là Thẩm Mặc và Thẩm Lâm lên núi tìm thức ăn, tìm được cái gì liền ăn cái đó, vận khí tốt tìm được nhiều thì miễn cưỡng cũng có miếng ăn miếng để, vận khí không tốt thì xem như duy trì trạng thái không đói chết là được.

Tới nơi này đã được một tháng, mỗi ngày ngoài ăn ngủ rồi tới ngủ ăn thì Chu Cảnh chưa đυ.ng tới việc gì nhưng thân thể cứ càng ngày càng gầy, cứ tiếp tục như vậy thì không tốt lắm.

Chu Cảnh uống chút nước cơm xem như bữa sáng, hắn nhìn thoáng qua bao gạo lức thấy chỉ còn lại một nắm cuối cùng, nếu không tranh thủ kiếm tiền thì phỏng chừng ngày mai nhà hắn sẽ chính thức cạn lương thực.

Nửa con gà rừng kia đổi về được hơn ba cân gạo lức mà ăn được cả tháng, Chu Cảnh chỉ cảm thấy không thể tin được. Dưới tình huống bình thường của một nhà ba người, mỗi ngày ăn ba bữa thì ít nhất hai ngày phải tốn khoảng 1 cân gạo, thế mà lượng lương thực ăn 6 ngày trong kiếp trước lại bị kéo ra ăn cả tháng, có thể tưởng tượng hàng ngày mỗi người ăn chẳng được bao nhiêu.

May mà bây giờ là giữa tháng 5, rau cỏ trên núi không tới nỗi thiếu, chứ nếu đổi lại xuyên ngay vào mùa đông thì không lạnh chết cũng bị đói chết.

Nhà họ Chu nhỏ đến đáng thương, nói nhà cho oai chứ thực tế chỉ là một gian phòng cỏ nằm lẻ loi giữa sân, bên trong ngay cả một bức vách ngăn giữa bếp và chỗ ngủ cũng không có. Khoảng sân phía trước khoảng 10 mét vuông, cũng không biết có phải vì trong nhà chẳng có nông cụ gì hay không mà nhìn đâu cũng thấy trống trải.

“Sân nhà ta tuy hơi nhỏ nhưng cũng có thể trồng chút rau, đỡ cho khi muốn ăn lại phải đi mua.” Chu Cảnh nói với Thẩm Mặc. Việc trồng trọt Chu Cảnh không am hiểu, tuy không tới nỗi không phân biệt được ngũ cốc nhưng hắn từ nhỏ đã sinh ra ở thành phố lớn, không có cơ hội tiếp xúc. Phần lớn hạt giống đều không phân biệt được, chỉ có rau cỏ trưởng thành may ra mới nhận mặt được mấy loại hay ăn.

Mấy ngày nay thỉnh thoảng Thẩm Mặc sẽ làm chút việc may vá kiếm chút tiền công, nhưng người nông thôn ai mà không biết may vá, ngay cả hán tử đôi khi cũng xiêu xiêu vẹo vẹo may được vài đường, vì thế thật ra cũng chẳng kiếm được mấy đồng. Chỉ có vài người lớn tuổi hoặc vợ nhà ai mang thai nhiều tháng không tiện động chạm kim chỉ mới cần nhờ người ngoài làm giúp. Lúc vận khí tốt thì có thể kiếm được khoảng 10 văn tiền một tháng, lúc không tốt thì 1 văn cũng không có.

Thẩm Mặc đâm một kim cuối cùng hoàn tất miếng vá trên tay, nói: “Em cũng đang có ý định này, nhưng bây giờ vét sạch nhà ta cũng không có tới 5 đồng tiền, còn không đủ mua hạt giống nữa.”

“Thật ra đa phần hạt giống của các nhà là đã để dành từ mùa vụ trước, nếu có thiếu thì các nhà trao đổi chút với nhau cũng ổn, còn nhà chúng ta thì hoàn toàn không có.”

Một là Chu gia nghèo, nhà khác cũng không muốn dính gì với nhà hắn, sợ dính vào rồi liền ném không ra, thường xuyên sẽ bị vòi tiền. Thứ hai là vì chính bản thân Chu Cảnh. Chu Cảnh trước kia không học vấn không nghề nghiệp, chỉ thích chơi bời lêu lổng lại xấu tính, mấy vị lớn tuổi trong thôn nhìn thấy đều không thèm nói chuyện, hễ mở miệng ra là khắc khẩu. Nếu không phải bà dì này liếc mắt coi thường hắn thì là bà thím kia nói hắn họ Chu chứ không phải họ Vương, mắng hắn là đứa khắc cha khắc mẹ khắc cả nhà không ai muốn nuôi.

Đây là minh chứng điển hình chứng tự ti do tác động bên ngoài dẫn tới rối loạn tinh thần, cảm thấy người trên toàn thế giới mỗi ngày rảnh rỗi đều nhìn chằm chằm vào hắn.

Những việc này không cần Thẩm Mặc nói rõ Chu Cảnh cũng hiểu, lúc trước thì không nói chứ vài ngày nay trong lúc hắn đi bộ trong thôn rèn luyện thân thể, thỉnh thoảng gặp mấy phụ nhân đều dùng giọng điệu ôn hòa hỏi thăm vài câu, mấy người kia hoặc là thụ sủng nhược kinh hoặc là cảm thấy tính tình Chu Cảnh biến hóa bất thường chắc chắn có quỷ dị nên vội vàng né tránh. Tóm lại không một ai có thái độ bình thường cả, hắn cũng đại khái đoán được lý do.

Chu Cảnh gật gật đầu, “Không sao, lát nữa tôi với em cùng nhau lên núi xem thử có thể săn bắt được gì đó không, may mắn thì mang về đổi thức ăn và lương thực với người trong thôn.”

“Huynh muốn lên núi?” Thẩm Lâm trừng mắt hỏi Chu Cảnh: “Không phải trừ lần huynh lên núi định săn lợn rừng cho bà thím tham ăn kia thì một bước cũng không chịu vào núi sao? Mỗi lần gọi huynh đi huynh đều bảo chúng ta rắp tâm bất lương, định đẩy huynh đi vào chỗ nguy hiểm!”

Nguyên chủ đúng là đầu to mà gan bằng quả nho. Mà đúng là sợ cái gì gặp ngay cái đó, hắn lo sợ lên núi sẽ gặp nguy hiểm, quả nhiên lần đầu tiên đi liền chết luôn trong đó!

Chu Cảnh nói: “Lãng tử quay đầu quý hơn vàng, nhắc tới chuyện cũ làm gì! Lát nữa ta và ca ca đệ lên núi, đệ ở nhà giữ nhà đó biết không?”

Thẩm Lâm dẩu mỏ: “Căn nhà nát này của huynh ai thèm trộm mà còn cần giữ.”

“Nhà nát giá trị bạc triệu, đệ thì biết cái gì!”

“Bạc triệu??? Một căn nhà cỏ thế này cùng lắm đáng giá 200 văn tiền.”

“Tiểu đệ, nghe lời đi! Đệ ở lại giữ nhà!” cuối cùng vẫn là Thẩm Mặc chốt một câu.

Thẩm Lâm không phục tiếp tục lầm bầm: “Đại ca huynh ấy chính là trả thù đệ, bởi vì đệ vạch trần chuyện huynh ấy nhát như chuột. Lại nói trước giờ lần nào đại ca đi cũng dẫn theo đệ, từ lúc ca phu bị thương thì cái gì đại ca cũng nghe huynh ấy!”

Thẩm Lâm tính tình trẻ con nói ra lời không cố kỵ nhưng lại khiến mặt Thẩm Mặc đỏ lựng.

“Ta…… Ta đi giao quần áo cho người ta.” Thẩm Mặc chạy trốn trong hoảng loạn.

Chu Cảnh nhìn bóng dáng Thẩm Mặc chạy đi cười đến đáng khinh, tới khi cậu khuất bóng rồi mới mới thu hồi ánh mắt.

“Đúng rồi, công cụ săn thú của đại ca đệ đâu, lấy ra ta kiểm tra một chút.”

Thẩm Lâm nghi hoặc nhìn Chu Cảnh, cũng không biết hắn nói thật hay đùa, “Cái gì mà công cụ săn thú? Nhà chúng ta có phải thợ săn chuyên nghiệp đâu mà có mấy thứ đó!”

“Vậy chứ bình thường các đệ mang theo cái gì vào núi?” Chu Cảnh bị hỏi ngược hơi đơ ra.

“Dao á!” Thẩm Lâm thản nhiên đáp: “Một cái liềm với một con dao dài để đào đất.”

Hèn gì đi 10 lần thì 9 lần tay không mà về.

Chu Cảnh không nói hai lời, tự mình đi ra ngoài tìm củi và dây để làm cung. Hắn không chú ý nhiều tới vật liệu, trước mắt có gì thì dùng nấy vậy. Theo lý nguyên liệu tốt nhất để làm dây cung là gân trâu, nhưng thời đại này trâu không thể tùy ý gϊếŧ, biết đi đâu mà tìm gân trâu đây? Gia đình phú hào chắc là có đó nhưng nhất định là mắc muốn chết, nhà mình làm gì có tiền.

Chu Cảnh liền dùng một đoạn dây leo thay thế, hắn cũng không biết dây leo này tên là gì nhưng xem ra tạm thay gân trâu cũng được, có thể làm dây cung. Tiếp theo hắn mài thêm vài chục mũi tên cùng với hai thanh gậy trúc được vót nhọn một đầu.

Làm xong toàn bộ thì đã đến giữa trưa, hai huynh đệ Thẩm gia đã làm xong đồ ăn đang chờ hắn tới dùng bữa. Nghe tiếng cửa phòng mở, Thẩm Mặc vội vàng chạy ra đón, thấy là Chu Cảnh liền nhẹ nhàng thở ra.

“Anh đã trở lại, mau đi ăn cơm đi, thức ăn đã xong nãy giờ rồi.”

Thẩm Lâm ở phía sau Thẩm Mặc há miệng trách: “Huynh đi đâu cũng không nói một tiếng, huynh mà còn không trở lại thì ca ca đã chạy ra ngoài tìm rồi.”

Chu Cảnh chăm chú làm cung tên đến nỗi quên cả thời gian, không ngờ nhanh như vậy đã qua một buổi sáng. Thời đại này lại không có điện thoại, muốn tìm một người đúng là chỉ có thể tự chạy đi tìm. Do hắn suy xét không cẩn thận mà hại Thẩm Mặc lo lắng.

“Xin lỗi tôi quên mất thời gian, lần sau nếu có ra ngoài nhất định tôi sẽ nói với em một tiếng.” Chu Cảnh đem cung tên trên người đưa cho Thẩm Mặc. “Tôi ra ngoài là để làm mấy thứ này, nếu không buổi chiều lên núi có gặp được gà rừng gì đó cũng không có công cụ để bắt.”

Cung tên làm trong thời gian ngắn nên khá sơ sài, nhưng trong mắt Thẩm Mặc lại là thứ hiếm lạ. Đây là thứ chỉ trong nhà thợ săn mới có, người nhà nông bọn họ bình thường chỉ được tiếp xúc với cuốc xẻng các loại.

Thẩm Lâm vừa nhìn thấy cũng nhịn không được tò mò lại gần.

Hai mắt cậu nhóc rỡ nhìn chằm chằm cung tiễn. “Sao huynh lại biết làm cái này?”

Chu Cảnh trước kia không học vấn không nghề nghiệp, tất nhiên càng không có khả năng biết làm, Chu Cảnh đang không biết trả lời thế nào thì Thẩm Mặc đã giải vây: “Chu Cảnh trước kia cũng chưa từng làm, sao đệ biết là không làm được? Được rồi mau ăn cơm đi, cơm nước xong chúng ta còn phải lên núi kìa!”

Thẩm Lâm còn muốn nói gì nữa bị Thẩm Mặc ấn cung vào trong ngực, vui đến quên cả thắc mắc, càng nhìn càng thấy mới lạ, may mà vẫn không quên ăn cơm.

Hai người ăn cơm xong liền chuẩn bị lên núi. Vốn đã ăn không đủ no nên cũng không sợ xóc hông gì đó, ngược lại thừa dịp vừa ăn xong còn chưa tiêu hóa hết thì tranh thủ chút sức lực.

Hai người ôm ý định săn bắt chút dã vật nên đi vào sâu hơn một chút, nhưng một lúc sau Thẩm Mặc liền không chịu đi tiếp nữa.

“Nếu tiếp tục đi sâu hơn thì rất có khả năng gặp phải lợn rừng hoặc động vật cỡ lớn, rất nguy hiểm, chúng ta nên quay lại thôi!”

Xuất phát bất lợi, ngay cả cọng lông gà cũng không gặp được, nói thật Chu Cảnh có chút không cam lòng. Nhưng lỡ gặp phải lợn rừng hay con gì đó to to thì khẳng định Chu Cảnh và Thẩm Mặc đối phó không nổi.

“Cũng đúng, chỗ sâu thế này chắc người trong thôn cũng ít khi vào tới, có lẽ sẽ có nhiều thứ để hái hơn.” Lọt vào tầm mắt hắn dưới mấy gốc cây to có nấm rơm và mộc nhĩ, thứ này xào không ăn cũng ngon.

Hai người ngồi xổm xuống đào nửa ngày cũng chưa được nửa cái sọt mà Chu Cảnh đeo sau lưng, hắn bỗng có chút nhụt chí. Nếu cứ sống dựa vào núi rừng thế này thì biết bao giờ mới để vợ yêu no bụng được chứ!

Hắn bất giác ngồi đó nhìn bóng dáng gầy gò của tiểu phu lang, cậu ngồi xổm cuộn thành một cục trên mặt đất, mong manh tựa như cơn gió thổi qua là tan mất.

Nhìn cảnh tượng đó tim Chu Cảnh bỗng nhói lên một cái.

“Tiểu Mặc, em có biết chỗ mà tôi xảy ra chuyện không? Tôi muốn đi xem.” Chu Cảnh còn nhớ lúc bay ra nước ngoài ký hợp đồng hắn có đeo một cái đồng hồ trị giá hơn 10 vạn. Cái đồng hồ đó là hàng xịn, giờ chạy cực chuẩn, nếu tìm được bất kể còn chạy hay không thì phỏng chừng cũng bán được giá cao, ít nhất hắn và hắn tiểu phu lang sẽ không phải chịu cảnh bữa đói bữa no nữa.

Bàn tay đang đào nấm của Thẩm Mặc thoáng khựng lại, thanh âm khẩn trương hỏi: “Anh… anh hỏi cái này làm gì?”

Chu Cảnh đang có tật giật mình nên cũng không phát hiện Thẩm Mặc có gì đó không thích hợp.

“Chỉ là muốn đi xem thôi, tuy có nhiều chuyện tôi không nhớ được nhưng có trực giác hình như trước khi xảy ra chuyện tôi đã tìm được gì đó.” Chu Cảnh bịa chuyện: “Nói không chừng tuy tôi không săn được lợn rừng, nhưng lại tìm được nhân sâm hoặc linh chi thì sao, nếu vậy thật thì nhà chúng ta sẽ không cần lo thiếu thức ăn nữa.”

Thẩm Mặc im lặng, cũng không đào nấm nữa.

Rốt cuộc Chu Cảnh cũng chậm chạp phát hiện Thẩm Mặc có chút bất thường, nghi hoặc hỏi: “Em làm sao vậy? Đang lo lắng đi tới đó sẽ gặp phải thứ gì sao? Yên tâm đi hẳn là không sao đâu, lần này chúng ta cẩn thận một chút, hẳn là sẽ không phát sinh chuyện ngoài ý muốn nữa.”

Thẩm Mặc rầu rĩ nói: “Không đi không được sao? Cứ thế này không tốt sao?”

Chu Cảnh sửng sốt, ăn không đủ no có tốt không? Hẳn là đâu có tốt nhỉ!

“Tiểu Mặc, em không muốn đi là vì nguyên nhân đặc biệt gì sao? Tôi có cảm giác tôi đã từng thấy thứ gì đó rất quan trọng nên mới cần tới đó xem. Bây giờ nhà chúng ta đang rất khó khăn, nếu có thể tìm thấy thứ gì tốt sẽ cải thiện được điều kiện sống rất nhiều.”

Thẩm Mặc im lặng một lúc lâu mới nói: “Vậy thì đi, em dẫn anh tới đó.”