Chương 10

Trong phòng một mảnh yên lặng, Tiêu Tư ôn nhu ôm lấy eo Khúc Thiến, muốn cô thoải mái rúc vào người anh, thế nhưng Khúc Thiến chỉ muốn hung hăng nhéo anh một trận, trừng phạt anh chuyên quyền, độc đoán giấu diếm mọi chuyện.

Thì ra đây chính là nguyên nhân năm đó cô vị anh vứt bỏ, hại cô thiếu chút nữa tan nát cõi lòng mà chết, thật là quá ngu xuẩn.

"Tốt lắm, anh đã nói thật với em, bây giờ đổi lai em nói." Tiêu Tư hít sâu một hôi, đột nhiên dùng sức đem nàng nhìn mặt mình, ôn tồn hôn hít cô, một lúc sau mới thâm tình mỉm cười nói.

"Nói gì?" Vẻ mặt Khúc Thiến bình tĩnh hỏi.

"Nói là em yêu anh." Anh đương nhiên trả lời.

"Em không muốn yêu một thứ ngu ngốc!"

"A?"

"Em không muốn yêu một thứ ngu ngốc!" Khúc Thiến nói lại lần nữa.

Anh lộ ra vẻ mặt giống như nghe thấy người ngoài hành tinh xâm lược Địa Cầu, đờ ra nhìn cô, hoàn toàn không hiểu tình huống đang xảy ra.

Bây giờ đang xảy ra chuyện gì? Tại sao cô lại nói không muốn yêu một thứ ngu ngốc? Anh không phải là ngu ngốc nha!

Ngược lại là đằng khác, tạp chí tài chính và kinh tế Anh quốc nhiều lần đều lấy hai chữ "Thiên tài" để hình dung tài năng quản lý thiên phú của anh, còn nói anh có ánh mặt kinh doanh độc đáo, làm sao anh lại là một thứ ngu ngốc được chứ?

"Anh không phải là thứ ngu ngốc!" Anh cau mày kháng nghị cô.

"Theo em anh căn bản là một đại ngu ngốc." Cô không chút lưu tình nói, đặc biệt còn tăng âm lượng cho chữ "đại" kia.

"Tại sao?" Vẻ mặt anh ủy khuất hỏi, hoàn toàn không hiểu nổi mình làm sai cái gì.

"Bởi vì anh là đại ngu ngốc!" Cô lớn tiếng nói, giọng nói tức giận trong nháy mắt trở nên rõ ràng.

Tiêu Tư lúc này mới hậu tri hậu giác* phát hiện người mình yêu đang nổi giận với anh.

*Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra.

"Thiến, em đang tức giận sao?" Anh trăm mối vẫn không có cách nào giải thích được. "Sao vậy? Anh cũng đã nói cho em biết ly hôn với em chỉ là chuyện bất đắc dĩ thôi, anh vẫn yêu em mà, phần thâm tình này cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi. Em không tin lời nói của anh sao?"

"Em tin tưởng, bởi vì ngu ngốc thì không thể bịa đặt ra lời nói dối cao minh đến vậy." Khúc Thiên, tuy trong bụng cười đến nghiêng ngả nhưng ngoài mặt vẫn vờ không cười nói.

"Em..." Tiêu Tư nhất thời có cảm giác giống như người câm ăn Hoàng Liên, có cảm giác khổ sở không nói thành lời. "Rốt cuộc là tại sao em tức giận sinh khí, có thể nói thẳng trực tiếp với anh được hay không, không nên cứ bắt anh đoán? Quan trọng nhất là không được nói anh là ngu ngốc, lão công ngu ngốc, lão bà cũng chẳng vinh quang sao."

"Ai là lão bà của anh? Em nhớ bốn năm trước chúng ta đã ly hôn rồi." Cô khiêu mi giễu cợt nói.

"Thiến!"

Đột nhiên áp lực ở bên hông cô tự nhiên chặt lại, ánh mắt anh nhìn cô cũng từ ôn nhu trở nên giống diều hâu sắc bén hung mãnh.

Anh có thể chấp nhận cô chê cười nói anh ngu ngốc, cũng có thể chấp nhận cô nổi giận với anh, nhưng không tài nào chấp nhận cô cự tuyệt. Ý cô là nói cho anh hay, kiếp này cô nhất định sẽ không trở thành lão bà của anh nữa sao?

"Em chính là lão bà của anh, anh - Tiêu Tư Lindsey đời này duy nhất chỉ có một lão bà, tên cô ấy là Khúc Thiến. Em nghe rõ ràng chưa? Có cần anh nói lại nữa không?" Anh kích động tuyên thệ, thiếu chút nữa thì rống to.

Khúc Thiến lẳng lặng nhìn anh, một hồi lâu sau mới chậm chạp mở miệng nói: "Tính khí của anh thật là kém, Tiêu."

Tiêu?

Chỉ cần một chữ thôi cũng làm Tiêu Tư xao động bất an. Đó là chuyện về nickname mà cô gọi anh, không phải là Tiêu Tư, không phải là Tiêu Tư Lindsey, cũng không phải là Lindsey, mà là một thanh âm, mang theo ngữ điệu mềm mại đáng yêu của cô gọi anh —— Tiêu.

Quá, khi hai người còn sống chung với nhau, cô luôn có thói quan gọi anh như thế. Nhưng khi sau khi anh đuổi kịp đến Đài Loan, phát hiện cô không hề dùng ngữ điệu đáng yêu mềm mại gọi anh là Tiêu, mà theo chân những người khác gọi anh là Tiêu Tư, mất mát ấy tựa như việc anh bị mất đi bảo bối yêu nhất, cố gắng làm sao cũng không trở về được cảm giác như ngày xưa.

Tiêu. Cô vừa gọi anh như vậy.

Cảm giác cảm động, vui vẻ giống như một loại dòng điện, nhanh chóng chạy xuyên toàn thân anh, đi qua tất cả các tế bào, nhưng đâu đấy vẫn là cảm giác bất an. Anh buông lỏng một chút siết chặt bên hông cánh tay của cô, sau đó vùi đầu đầu vào hõm vai cô, nhẹ nhàng phun ra khẩu khí.

"Thật xin lổi." Anh nói: "Anh không cố ý muốn dùng loại khẩu khí tức giận như vậy nói chuyện với em, anh chỉ sợ, sợ em không muốn tiếp nhận anh lần nữa mà thôi." Thân thể anh bởi vì bất an mà có chút căng thẳng.

"Anh đúng là phải nói xin lỗi, chỉ bất quá không phải chuyện khẩu khí vừa rồi, mà là vì chuyện bốn năm trước." Cô nói, đồng thời bấm xuống cánh tay anh.

Tiêu Tư ngẩng đầu lên nhìn cô, trong mắt nhanh chóng hiện lên vẻ cười. Tiểu mèo hoang muốn phát uy rồi sao?

"Anh có biết anh ngu ngốc lắm mới tự cho quyết định bỏ rơi em là đúng, bao nhiêu thống khổ bốn năm qua của em anh có hiểu được không?" Cô bắt đầu tính sổ với anh. "Anh có biềt em khóc được mấy vạc nước mắt không? Anh nghĩ em đau lòng mà chỉ mất ngủ trong thời gian ngắn sao? Rồi lại bao lâu không có chỗ ở cố định, làm thế nào để sống tiếp đây?"

"Thật xin lỗi, Thiến." Anh vì lời nói của cô mà đau lòng.

"Anh đừng tưởng dùng một câu thật xin lỗi em là xong." Cô nhướng lông mày, vẻ mặt như muốn nói cô tuyệt đối không thể nào dễ dàng như vậy tha thứ, nhìn chằm chằm anh nói.

Tiêu Tư nhìn ra cô là đang cố ý đùa cợt anh, mục đích chẳng qua là muốn anh không tự trách bản thân. Nữ nhân này luôn thiện lương như vậy, từ thời điểm lần đầu tiên anh gặp cô, cũng chính là vậy, một chút cũng không thay đổi.

Lúc trước Tiểu Kiệt cướp túi của cô, cô lại móc tiền túi cho tiểu thâu; thay thế cha mẹ ruột thịt chăm sóc đứa nhỏ bị vứt bỏ Tiểu Cương mang trong mình bệnh tim bẩm sinh, hao hết tâm tư, tan hết để dành*, từng hại cô thương tâm khổ sở nhưng vẫn sinh lòng yêu thương anh không thôi. Nữ nhân tâm địa thiện lương như vậy, anh làm sao có thể không say đắm?

*Hao hết tâm tư: quan tâm chắm sóc hơn chính bản thân / Tan hết để dành: dành: tiền tiết kiệm, tan hết: không còn.

"Vậy em muốn thế nào mới nguyện ý tha thứ cho anh?" Không để cho tâm ý của cô uổng phí, Tiêu Tư phối hợp làm bộ vẻ mặt phiền não hỏi.

Khúc Thiến nghiêng đầu nghĩ một lát. "Như vầy, anh đem toàn bộ tài sản thừa kế đền cho em."

"Sao "ăn*" nhiều quá vậy? Một phần có được không?" Anh tỏ vẻ do dự cùng cô cò kè mặc cả.

*Ăn ở đây nghĩa là lấy, tham...

"Một phần? Quá tiện nghi cho anh!" Cô lắc đầu.

"Thế hai phần nhé?" Anh tăng giá.

Cô lần nữa lắc đầu.

"Ba phần?" Anh lai làm vẻ mặt đau lòng nói.

"Ít nhất cũng phải năm phần." Cô nói luôn giá tối thiểu.

"Năm phần nhiều quá!" Anh kháng nghị kêu lên, sau đó đưa tay xoè ra bốn ngón tay. "Nhiều nhất là bốn phần thôi, sau đó anh sẽ trả thêm tiền lãi cho em." Anh chân thật nói.

"Cái gì, tiền lãi?" Khúc Thiến gương nhẹ đôi mi thanh tú, gương mặt tràn đầy tò mò.

Anh mỉm cười thật to với cô, tiếp theo đột nhiên xoay mình đem cô cả người áp dưới thân anh. Biểu hiện trên mặt anh đột nhiên trở nên chuyên chú mà chân thành, ánh mắt nóng bỏng mà nguy hiểm, cô bấy giờ mới phát hiện của anh đang phấn khởi chống đỡ giữa hai chân của cô, chuẩn bị chờ thời điểm mà vận sức phát động.

"Anh đang làm cái gì?!" Cô kêu lên, nhưng phát hiện thanh âm của mình đã khàn khan, cả người nhanh chóng nóng lên.

Anh đem hai tay của cô đang xấu hổ giấu bên trong lên trên đỉnh đầu, sau đó khoé miệng chậm rãi vung lên, lộ ý cười xấu xa. "Tiền lãi."

"Này..." Cô lời còn chưa dứt liền không chế trụ nổi mà hít ngụm khí lớn, bởi vì lúc này anh đã thuận thế động thân mạnh mẽ tiến vào thật sâu bên trong cơ thể cô.

"Đúng, tiền lãi là đến năm mươi năm nữa cũng yêu em như vậy. Em thấy thế nào?" Anh vừa trong cơ thể cô chuyển động lên xuống, vừa hôn môi cô khàn giọng hỏi.

Khúc Thiến kìm lòng không được dùng hai chân hoàn toàn quấn lấy hông anh, không khỏi phát ra thanh âm khẽ thở dài.

"Đồng ý."

***

Tiêu Tư không phải là một nam nhân vội vàng, nhưng đối vối Khúc Thiến anh luôn không tự chủ được lộ ra trang thái lúc nào cũng khẩn cấp.

Lần đầu tiên tỏ tình thành ý - yêu thương cô cũng như vậy; lần đầu tiên cầu hôn cô cũng như vậy; ngay cả bây giờ cùng cô có hôn lễ lần thứ hai cũng như vậy, qua loa nhanh chóng hoàn tất xong xuôi mọi việc.

Hai nhân chứng, hai tờ hôn thú, hai con dấu, hai cây bút, sau đó viết, ghi danh, hoàn thành.

Thật ra anh cũng từng nghĩ đến tổ chức cho cô hôn lễ mỹ lệ long trọng nhất thể kỷ mà chỉ mình cô có, bởi vì nữ nhân của anh ở cõi đời này là trân quý nhất, là người anh yêu sâu đậm đến nhường nào. Nhưng cũng bởi vì yêu quá sâu đậm, mà sợ cô đột nhiên đổi ý, và cũng không muốn lần nữa đưa cô vào thế nguy hiểm, cho nên anh mới không thể không lấy loại phương thức nhanh chóng này bảo đảm quyền sở hữu đối với cô, cũng làm cho cơ hội đổi ý của cô cũng không có.

Ai, mặc dù có chút xin lỗi, nhưng cuối cùng cô không còn là danh phù kỳ thực*, mà đã danh chính ngôn thuận là thê tử của anh. Nghĩ tới đây, khoé miệng Tiêu Tư liền không tự chủ được hướng sang hai bên.

*có tiếng mà không có miếng, hữu danh vô thực.

"Thiến tỷ, tỷ không thể nghĩ ra biện pháp nào sao?" Vu Hàn thở dài nói.

"Nghĩ biện pháp gì?" Cô tâm tình thoải mái mỉm cười hỏi.

Kể từ khi cùng Tiêu Tư hoà hảo như lúc ban đầu, tâm tình của cô vẫn ở trong trái thái vô cùng tốt. Không chỉ là tâm tình tốt, thậm chí còn có thể nói hết thảy mọi việc đều hài lòng như ý.

Tiểu Cương cũng đã hồi phục tình trạng tốt sau lần phẫu thuật tim, hôm trước cũng đã xuất viện.

Để tiện chiếu cố Tiểu Cương, Tiêu Tư đem phòng nghỉ ngơi phía sau phòng trọ sửa chữa lại trở thành gian phòng nhỏ để thích hợp cho đứa nhỏ nghỉ ngơi, thiết bị cách âm hoàn thiện, làm cho cô không cần lo lắng Tiểu Cương sẽ lại chịu kinh sợ.

Mặt khác, cô cùng từ lầu tám đến lầu bảy ở cùng với anh, hai người phụ xướng phụ tuỳ, cộng thêm hai huynh đệ Tiểu Kiệt, Tiểu Cương, làm cho cô cảm thấy hạnh phúc giống như đang nằm mộng.

Hạnh phúc, đã lâu không thấy.

"Thiến tỷ, làm sau ngay cả tỷ cũng làm ra vẻ mặt như vậy?" Vu Hàn nhíu mày nói.

"Vẻ mặt gì?!" Khúc Thiến nhìn về phía cô, vẻ mặt tò mò hỏi.

"Vẻ mặt giống như đang phê thuốc."

"Nghĩa là sao?" Cô trừng mắt nhìn, không giải thích được hỏi.

"Thì là vẻ mặt phiêu du giữa không trung, vẻ mặt giống như tưởng tượng mình đang bay. Bất quá em nghĩ tỷ đang tưởng tượng đến giai đoạn thăng hoa, hẳn là sau một loại kịch liệt vận động thì sẽ là thăng hoa hay sao?" Vu Hàn mập mời lấy khuỷu tay đυ.ng nhẹ cô.

Gương mặt Khúc Thiến nhanh chóng lan toả màu hồng, tức giận trợn mắt nhìn cô một cái. "Em đừng nói lung tung."

"Ngô, chẳng lẽ em đoán sai sao?"

Khúc Thiến lại tiếp tục trừng mắt nhìn cô một cái nữa.

"Tốt, coi như là em nói bậy vậy." Vu Hàn nhanh chóng giơ tay đầu hàng nói, nhưng ngay sau đó giơ tay phải di chuyển, chỉ hướng một tên đại ngốc đang ngồi trong điếm: "Bất quá nói thật, tỷ có thể nghĩ biện pháp cho vị nhân huynh kia không?"

Khúc Thiến nhìn về phía Tiêu Tư ngồi trong một góc điếm, đang trong tình trạng giống như một loại ngu ngốc không ngừng cười khúc khích, không tự chủ được mím môi cười trộm một chút.

"Tỷ cũng theo anh ta sao!"

Ở chung với anh một thời gian, cô mới biết được lượng công việc của anh nhiều ra sao, mỗi ngày từ phòng trọ trở về nhà, ít nhất còn phải trong thư phòng giải quyết công việc từ sáu, bảy giờ, thẳng đến rạng sáng ba, bốn giờ hôm sau, thậm chí có đôi khi đến năm, sáu giờ mới có thể ngủ. Khó trách anh lần trước chạy chữa cảm mạo, bác sĩ có nói anh mệt nhọc quá độ, giấc ngủ chưa đầy.

Sau khi biết chuyện này, cô từng nói với anh đừng đến giúp việc ở phòng trọ nữa, nhưng anh căn bản không để ý đến lời nói của cô, cứ theo lẽ thường xuất hiện trước mặt cô. Cho nên có mặt trong điếm, bất kể anh muốn ngẩn người, ngủ gà ngủ gật hay là cười khúc khích không ngừng, chỉ cần có thể để cho anh nghỉ ngơi, bọn cô sẽ tận lực để cho anh nghỉ ngơi.

"Em biết là tỷ muốn anh ấy nghỉ ngơi, điểm này em đâu có để tâm." Vu Hàn cũng biết đại phú hào buổi tối còn giải quyết công việc, nhưng là ——

"Vấn đề là ở vẻ mặt anh ấy nha, thật giống như đang phê thuốc quá... Bộ dạng cũng rất doạ người, tỷ không phát hiện khách nhân đều không dám ngồi phía sau mấy chỗ ngồi đó sao? Còn có người vừa đi vào thấy anh ấy đã bị hù dọa chạy mất, tiếp tục như vậy trong điếm làm sao có thể làm ăn?" Cô chỉ vào mặt anh kêu lên.

Khúc Thiến không nhịn được cười khẽ một tiếng.

"Không có khoa trương như vậy chứ?"

"Như thế nào lại không có." Cô còn muốn nói điều gì, thì lúc này trong điếm đã vang lên tiếng chuông gió.

"Đinh đinh đinh ——" khách nhân tới cửa.

"Hoan nghênh quang lâm." Vu Hàn lập tức tiến ra đón tiếp, không chú ý đến Khúc Thiến vừa nhìn thấy khách nhân, sắc mặt biến chuyển.

"Tiên sinh, có một người sao? Mời ngồi. Xin hỏi tiên sinh muốn dùng gì?" Cô cầm lấy thực đơn tiến lên chào hỏi khách khứa.

"Cho tôi một tô mì nổi tiếng của lão bản nương." Nam tử thoạt như bốn mươi mấy tuổi, vóc người nhỏ gầy nhìn Khúc Thiến nói.

"Tô mì danh tiếng của lão bản nương?" Vu Hàn ngu ngơ nghĩ, thực đơn hạng nhất cũng không có đề món mì danh tiếng của lão bản nương, với lại cũng chẳng bao giờ có khách yêu cầu bữa ăn như vậy. Cô mời mịt quay đầu nhìn về phía Khúc Thiến cầu cứu, không biết rằng Khúc Thiến đã sớm đi đến bên cạnh cô.

"Vu Hàn, ty tới chào hỏi vị khách này. Em rất tỷ đến phía sau xem Tiểu Cương đã tỉnh hay chưa." Cô nói.

Vu Hàn như có điều thắc mắc nhìn cô, mặc dù trong lòng tràn đầy tò mò nhưng vẫn gật đầu, xoay người đi về phía sau phòng trọ. Có Tiêu Tư trong điếm, hẳn là không có điều gì nên lo lắng, cô thầm đoán.

Cũng đã qua thời gian dùng cơm buổi trưa, trong điếm trừ tên nam nhân trung niên này, cũng chỉ còn có hai bàn ăn khách nhân đang chuẩn bị rời đi.

Sau khi Vu Hàn rời đi, Khúc Thiến cũng không có cùng nam nhân kia nói chuyện với nhau, mà xoay người trở lại trong phòng bếp nấu ăn, cho đến khi trong điếm hai bàn khách nhân kia đều tính tiền rời đi, mới bưng một chén mì đi tới trước mặt hắn, đem chén mì thả lên bàn.

"Anh lại muốn cái gì?" Mặt cô không chút thay đổi hỏi.

"Thì ra cô em nấu mì ngon như vậy." Nam tử trung niên trước ăn vài miếng xong, ngẩng đầu lên nhe răng cười với cô.

Khúc Thiến không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn, biểu hiện trên mặt tràn đầy ẩn nhẫn tức giận.

Nam nhân này chính là bác sĩ đở đẻ cho Tiêu Cương lúc đầu. Năm đó Tiểu Cương phát bệnh sau khi đưa đến bệnh viện, cô vì muốn tìm cha mẹ ruột của đứa nhỏ, mà lần mò tìm được bệnh viện nơi Tiểu Cương ra đời, cũng tìm được tên bác sĩ lòng dạ hiểm độc - Trần Vạn này.

Vừa lúc đầu cô cũng không biết hắn ta lòng dạ ác độc, chỉ biết đi khắp nơi không tìm được cha mẹ Tiểu Cương, vì cứu giúp Tiểu Cương cô phải trở thành người có quyền giám hộ hợp pháp, cùng với kiện bảo vệ gửi từ nơi chữa bệnh trợ cấp của hắn gửi đến, cô chỉ có thể thỉnh cầu cái tên bác sĩ lòng dạ hiểm độc này làm giả giấy khai sinh mới, để xác nhận Tiểu Cương là con của cô.

Tất cả giấy tờ làm xong so với tưởng tượng của cô còn đơn giản hơn nhiều, nhưng kết quả so với ác mộng còn đáng sợ hơn. Bởi vì tên bác sĩ thất đức đó liền không ngừng lôi chuyện này ra uy hϊếp vơ vét tài sản của cô.

Dĩ nhiên, cô có thể không cần để ý, có thể cùng hắn đồng vu quy tận, bởi vì... nếu sự thật phơi bày, giấy phép bác sĩ của hắn cũng không có khả năng bảo vệ.

Nhưng bất tri bất giác*, Tiểu Cương đã sớm trở thành tất cả đối với cô. Cô làm sao có thể vì tiền mà bỏ rơi người nhà thật vất vả mới có được?

*Bất tri bất giác: 1) Thuận theo lẽ tự-nhiên mà không cần dùng đến ý-trí. [Ở trong truyện dùng nghĩa này.]

2) Không có tư-tưởng kế-hoạch sẵn mà thình-lình bị động trong một thời gian.

Cho nên, mấy năm qua ác mộng bị vơ vét tài sản không ngừng mà lặp lại, nhưng tới bây giờ phải dừng lại.

Không sai, tới bây giờ phải "Dừng lại".

Cô quay đầu nhìn về phía Tiêu Tư đang ngồi trong điếm, trận tức giận muốn co rút cả thân thể vì vậy chậm chạp buông tha cô. Sau này cô không còn là cô cô linh linh một người, từ bây giờ anh đã luôn ở bên cạnh cô.

Trần Vạn theo ánh mắt của cô nhìn về phía nam nhân ngồi trong điếm kia, khoé miệng hắn nhẹ nhàng vung lên, lộ ra một vẻ giểu cợt kinh người cười lạnh.

"Em muốn dùng thằng ngốc kia để đe doạ anh sao? Tỉnh lại đi, anh ở chung quanh đây quan sát chừng mấy ngày, tên ngốc kia ngoại trừ có thân hình cao lớn doạ người ngoài, căn bản chỉ là một kẻ đần độn chỉ biết cười khúc khích."

Khúc Thiến ngạc nhiên mở hai mắt, quả thật không thể tin được hắn ngu xuẩn như vậy. Ban đầu rốt cuộc hắn làm sao có được giấc phép hành nghề bác sĩ? Hay thực ra giấy phép đó cũng làm giả?

"Không cần giật mình như thế, cho dù mưu kế ngu xuẩn của em cũng bị anh xem thấu, nhưng mà anh cũng không chê cười em đâu." Trần Vạn cười gian đem tầm mắt dời về trên mặt cô, đùa cợt mở miệng nói.

Khúc Thiến đối với suy luận tự cho là đúng của anh cũng không nói gì.

"Anh thấy em gần đây buôn bán lời lãi không ít tiền nha, thậm trí có năng lực giúp đỡ người ngoài, còn phải nói năng lực dư thừa để nuôi thêm một tên đại ngốc. Vừa lúc, anh gần đây có chút thiếu thốn, nếu em có tiền như vậy, thuận tiện giúp anh xem sao!" Hắn vừa ăn mì vừa nói, giọng nói tự nhiên THUẬN TIỆN giống như đang cùng cô nói chuyện phiếm, mà không phải cố tình vơ vét tài sản.

"Tôi sẽ không để anh được như ý, tôi sẽ không đưa cho anh một đồng nào." Khúc Thiến nói như đinh chém sắt.

"Là sao? Ý của em nói, em rốt cuộc quyết định vứt bỏ cái đứa trẻ bệnh tim bẩm sinh đó sao? Cũng khó tránh, không phải là ruột thịt thân sinh, vừa là một đứa trẻ tốn kém tiền bạc, ai mà chịu đựng cho được?" Hắn lại cúi đầu tiếp tục vừa ăn mì vừa nói.

"Bất quá." Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên như trộm nhìn cô. "Nếu như em muốn vứt bỏ nó thì cũng đã sớm từ bỏ, sẽ không kiên trì nhiều năm như vậy, lúc này mới lựa chọn buông tha nó. Hay em biết điều một chút chuẩn bị hai mươi vạn cho anh, số tài khoản gửi tiết kiệm của anh hẳn là em vẫn nhớ, không cần lặp lại đúng không?"

Nói xong, Trần Vạn vẫn ung dung cầm tờ khăn giấy lau miệng, đứng dậy chuẩn bị dời đi.

Bởi vì quá mức chắc chắn, cũng quá mức tự tin, hắn căn bản không chú ý đến người bị hắn gọi là một tên nam nhân đại ngốc, đã từ chỗ ngồi đứng lên đi về phía bọn họ, bờ vai hắn đột nhiên bị một cỗ lực đè lại, khiến hắn nhất thời không thể động đậy.

"Kẻ nào?" Hắn nhanh chóng xoay người kêu lên, đồng thời hất ra áp lực khiến cả người hắn run sợ không giải thích được kia.

Mới xoay người lại hắn nhìn thấy nam nhân kia, cái người mà hắn lầm tưởng là một tên đại ngốc, trên thực tế là một nam nhân nguy hiểm cực kỳ, đôi mắt màu lam của anh giống như hai lưỡi dao bắn về phía hắn.

Hắn kinh sợ lui về một bước dài, hai chân trong nháy mắt như nhũn ra giống như thể trọng của mình đã biến đi đâu mất.

Trời ạ, hắn sẽ không phải chết ở chỗ này chứ?

"Ngươi, ngươi là ai?" Cổ họng hắn khít chặt, cơ hồ không có cách nào nói được.

"Tôi sao?"

Tiêu Tư vừa mới mở miệng, cả người hắn liền run lên, bởi vì sợ hãi mà toàn thân run không ngừng. Đây là cảm giác gì? Tại sao anh ta chuyện gì cũng chưa làm đến hắn, mình lại không tự chủ được sợ hãi thành bộ dạng này?

"Tôi là trượng phu của Khúc Thiến." Tiêu Tư chậm rãi trả lời.

"Mấy lời nói vừa rồi, ngươi, ngươi cũng nghe được rồi?" Hắn mở to hai mắt, giọng nói run rẩy hỏi.

"Nghe được."

Ngữ khí của anh bình tĩnh, nhưng ánh mắt nhìn lại vạn phần hung mãnh sắc bén làm lòng người kinh động, đừng nói đến cả người anh đang phát ra khí thế làm người khác khuất phục.

"Tôi, tôi không phải là... À, kia chỉ là nói giỡn chơi, một chút giỡn cho vui mà thôi." Trần Van không nhịn được ngày càng rút lui về sau.

"Cười giỡn?" Tiêu Tư hai mắt híp lại, từ răng tóe ra hai chữ này.

Trần Vạn cả người cương cứng, hai chân nhịn không được nhũn ra ngã quỳ xuống, lúc này hắn dùng cả tay chân nhanh chóng dùng phương thức bò lui.

Tiêu Tư một bước chân dài nhảy qua, duỗi tay, dùng lực, liền đưa cái thứ giống như bao bò đi từ sàn nhà lên, nói.

"Anh nghe rõ cho tôi, tôi tuyệt không thích kiểu này cười giỡn, còn nữa mai mốt đừng có quấy rầy người này nữa." Anh ngữ điệu cường thanh nói: "Đã nghe rõ ràng chưa?"

Trần Vạn mặc dù mặt không còn chút máu, nhưng nghe thế lập tức gật đầu như bằm tỏi.

Tiêu Tư đột ngột buông tay, hắn chật vật ngã rơi xuống sàn nhà.

"Cút!"

Anh chỉ nói một chữ, Trần Vạn lập tức giống như nhặt được đại ân xá, cố gắng bò thoát đi, cái nam nhân đáng sợ này thật là khiến người khác sợ hãi. Hắn đời này không bao giờ... muốn gặp lần nữa cái nam nhân kinh khủng này!

Nhìn ác mộng nhiều năm liên tục dây dưa cuộc sống của cô, khiến cô hoảng sợ giống như thấy quỷ muốn thoát khỏi. Khúc Thiến thở sâu một hơi. Ác mộng này cuối cùng đã kết thúc sao?

"Tại sao cho tới bây giờ em chưa từng đề cập qua chuyện này?" Tiêu Tư vẻ mặt túc mục xoay người đối mặt với cô.

"Em quên mất." Khúc Thiến cười ngây ngốc một tiếng.

"Chuyện như vậy cũng có thể quên sao?" Anh làm sao có thể tin.

Nhìn anh, Khúc Thiến bỗng nhiên buông tay ra.

"Được rồi, em không quên. Chỉ là để cho anh biết thì cũng có thể làm được chi? Chuyện đã phát sinh cũng không thể cải biến được, về phần cái tên kia, vì thân phận của Tiểu Cương mà hắn vơ vét tài sản của em, em cũng không thể làm gì được hắn. Dù sao cũng là em vi phạm pháp luật, muốn hắn giúp em giả tạo giấy chứng sinh mới cho Tiểu Cương." Cô vừa nói, đồng thời không nhịn được thở dài một hơi.

Chuyện như vậy, đáng nhẽ là nên nói sớm với anh một chút." Tiêu Tư đưa tay đem cô kéo vào trong ngực, đau lòng trách cứ.

Khúc Thiến ngẩng đầu nhìn anh.

"Em đừng quên lão công của em là ai chứ."

"Là ai?" Cô lặp lại lời anh, trừng mắt nhìn anh thắc mắc.

"Là nam nhân giá trị chỉ tính bằng tiền triệu, ngay cả chính phủ Anh quốc đều không thể nịnh bợ nam nhân này, vì thế em cảm thấy chính phủ Đài Loan sẽ cự tuyệt anh cứu giúp đứa trẻ, sự chiếu cố bé nhỏ này tuy không đáng kể, nhưng để đối lấy một chút lợi ích bất ngờ, họ sẽ không đáp ứng vấn đề bé nhỏ này sao?"

Khúc Thiến trong nháy mắt đã mở bừng hai mắt.

"Ý của anh nói, là chúng ta có thể chân chính hợp pháp có quyền nuôi dưỡng Tiểu Cương, sẽ không cần phải lo lắng bất kỳ vấn đề pháp luật sao?"

Tiêu Tư mỉm cười gật đầu.

Khúc Thiến kinh ngạc nhìn anh, tựa hồ không thể tin đây là sự thật. Nhưng sau hồi chuông một giây, cô trong nháy mắt nhảy dựng lên ôm thật chặt, kích động hôn anh.

"Tiêu, em yêu anh! Em yêu anh!" Cô một bên vừa hôn vừa la lớn, chỉ cần anh nói có biện pháp, không thành vấn đề, anh nhất định có thể làm được. Cô tin tưởng anh.

Khoé miệng Tiêu Tư gương lên, khoái trá tiếp nhận cô chủ động hôn những nụ hôn yêu thương nhung nhớ.

Hạnh phúc, anh thích nhất cảm giác này.