Chương 9

Khúc Thiến thở hổn hển chạy về nhà trọ 8 tầng, lúc này đang trước cửa nhôm chạm hình hoa, do dự ngừng lại.

Cô cứ như vậy đột nhiên xuất hiện trước nhà anh? Nếu như Tiêu Tư hỏi cô vì sao tới đây, cô sẽ trả lời thế nào đây? Nói cô bởi vì cho anh, nên mới chạy đến xem anh như thế nào sao? Nhưng nếu như anh hỏi tiếp cô, tại sao phải lo lắng cho anh, cô sẽ đáp lại bằng lý do nào đây?

Nói vì cô thương anh sao?

Không, những lời này tuyệt đối không thể nói ra, bởi vì nói ra chỉ khiến hiện trạng thêm phức tạp mà thôi.

Anh nói anh yêu cô, anh nói muốn đón cô về nhà, anh tuyệt đối không biết khi cô nghe thấy những lời đó, nội tâm cô đã cao hứng, cảm động đến mức nào, nhưng trừ lần đó ra, cô còn có cảm giác vô cùng dày vò, bi ai.

Năm năm trước anh cũng từng nói yêu cô, còn nói tuyệt đời sẽ nghe theo chủ ý của cô cả đời, sẽ chung sống với cô bất ly bất khí, nhưng cuối cùng kết quả là gì? Chính là sau đó anh vì thân phận địa vị cao thấp mà rời bỏ cô.

Cô tin tưởng anh vẫn yêu cô.

Cô tin tưởng anh là thật tâm thành ý muốn đón cô về nhà.

Nhưng sau đó thì sao? Như vậy có thể bù đắp cho năm đó hai người đã ly hôn không? Thân phận của hai người sẽ trở nên môn đăng hộ đối không? Cô có thể cùng anh ra ngoài mà không có nữ nhân tự động dính vào người anh? Anh sẽ không cảm thấy cùng cô ở chung một chỗ là uỷ khuất chính mình nữa không?

Không, hai người bây giờ hay lúc ly hôn bốn năm trước cũng không có bất kỳ khác biệt.

Năm đó, thời điểm anh vứt bỏ cô, cô vẫn cảm thấy rõ ràng anh đối với cô còn hữu tình, nhưng anh vẫn đem cô gạt bỏ. Mà nay tuy anh nói yêu cô, nhưng ai có thể đảm bảo với cô, sự tình như bốn năm trước sẽ không phát sinh lần nữa?

Có thể nói cô nhát gan, cũng có thể nói cô hèn yếu, nhưng ngay cả như vậy, cô vẫn không đủ dũng khí đón nhận anh một lần nữa, cho dù cô vẫn yêu anh như ngày nào. Đại khái giống như một khi bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng sao?

Nhưng cô cũng không thể vì vậy mà không quan tâm đến anh đang bị bệnh? Hơn nữa cô không biết bệnh của anh hiện tại như thế nào, bên cạnh anh lúc này cũng không có ai chiếu cố đến anh.

Dùng sức hít sâu một hơi, cô rốt cuộc quyết định đưa ngón tay đè chuông điện xuống bên cạnh cửa.

"Leng keng, leng keng." Bên trong cửa lập tức truyền ra tiếng vang của chuông điện.

Khúc Thiến lẳng lặng đứng ngoài cửa, chú ý động tĩnh bên trong nhà, chờ anh mở cửa cho cô, nhưng bên trong nhà lại không có bất kỳ tiếng vang nào. Anh rốt cuộc là không còn khí lực đứng lên mở cửa, hay là đã rơi vào hôn mê, nên căn bản không nghe thấy tiếng chuông điện vang?

Bất kể là khả năng nào, cũng làm cho lòng cô co rúc nhanh hạ xuống, lòng dạ cực kỳ buồn bực khổ sở.

Cô không muốn nghĩ nhiều như vậy, không cách nào tiếp tục chờ đợi, nhanh chóng lấy ra chìa khoá từ trong túi tiền mà trước đây Lưu Dư giao cho cô một chiếc dự phòng, liền nhanh mở khoá đẩy cửa bước vào.

Lầu bảy bố cục trang hoàn hoàn toàn bất đồng với lầu tám, tuy rằng lúc trước cô từng nghe Lưu Dư nói nhà trọ 8 tầng thì mỗi từng lầu đều không giống nhau trong cách trang hoàn, bố trí, nhưng bây giờ chân thực nhìn qua, cũng khiến cô sửng ngốc một chút.

Đều là một tầng lầu, đồng dạng kiến trúc, đồng dạng về hình dạng, thế nhưng thế nào lại có cách trang hoàn hoàn toàn khác nhau, khiến có cảm giác giống như bước vào thế giới mới?

Không được! Bây giờ không phải là lúc nói những chuyện đó!

Khúc Thiến nhanh chóng quay đầu, thấy trong nhà có mấy cánh cửa phòng, liền lập tức hướng mấy cánh cửa ấy thăm dò. Cánh cửa đầu tiên là cửa thư phòng, cánh thứ hai thông vào một gian phòng, nhưng không có ai bên trong, cánh cửa thứ ba ——

Tìm được rồi! Anh ấy ở đây!

Rèm cửa sổ trong phòng được kéo lại, ánh sáng không rõ ràng lắm, nhưng vẫn có thế làm cho người ta nhìn thấy ngay thân ảnh đang cuộn người trên cái giường kia.

Khúc Thiến cước bộ nhẹ nhàng tiêu sái đến, cúi đầu ngắm nhìn anh ngủ say.

Bên giường chiếc kỷ trà còn dư lại một nửa ly nước và túi thuốc pha chế sẵn trong giấy gói mà anh uống dở, biểu hiện anh không có đến bệnh viện xem bệnh, chẳng qua là tự mua mấy liều thuốc trên phố mà thôi. Trừ mấy ly nước thì không có bất kỳ thức ăn nào trên đó.

Cô nhẹ đưa tay áp vào trán anh kiểm tra nhiệt độ, cảm giác từ bàn tay cho thấy trán anh nhiệt độ vẫn còn hơi cao, trên trán thấm một tầng mồ hôi mỏng, thoáng cái liền ướt hết vào lòng bàn tay cô.

Nhìn anh đang mê man ngủ, chân mày cô bất giác khẽ nhíu lại.

"Tiêu Tư, Tiêu Tư." Khúc Thiến nhẹ nhàng nâng anh nhưng lại hơi loạng choạng, cô muốn gọi anh tỉnh dậy.

Ban đầu anh không phản ứng chút nào, phải sau đó cô gọi thêm mấy lần, anh mới chậm rãi mở đôi mắt hỗn độn mà mệt mỏi cùng vô lực, vô tiêu cự nhìn cô.

"Anh mau dậy đi, em đưa anh đi khám bệnh." Cô mềm nhẹ nhưng giọng nói kiên định, nhưng anh trừ ngơ ngác ngó chừng cô, một chút phản ứng cũng không có.

"Tiêu Tư, anh có nghe thấy em nói gì không, anh có nhận ra em không?" Cô lo lắng nhìn chằm chằm anh hỏi, đột nhiên nhớ lại lời nói Vu Hàn —— sốt cao không có xử lý tốt có thể dẫn đến hư hỏng đầu óc.

Cô nhìn anh thật lâu, trong lòng tràn đầy sợ hãi cùng lo lắng, lòng như lửa đốt.

"Thiến". Môi mỏng tái nhợt của anh rốt cuộc nhẹ nhàng nhuyễn động, phun ra thanh âm khàn khàn.

Cô nhất thời thở phào nhẹ nhõm. "Anh phải đi bác sĩ."

"Em, sao em lại ở chỗ này? Tiểu Cương đâu?" Tiêu Tư giãy dụa muốn từ trên giường bò dậy, nhưng lực bất tòng tâm. Anh cảm thấy xương cốt toàn thân suy yếu, căn bản là không nghe lời anh sai sử. Cảm thấy toàn thân vô lực, anh mệt mỏi quá.

"Vu Hàn chăm sóc rồi." Khúc Thiến trực tiếp bỏ qua vấn đề thứ nhất, trả lời luôn vấn đề thứ hai anh hỏi. "Anh phải đi bệnh viện." Cô lo lắng nhìn bộ dáng tái nhợt của anh, lần nữa kiên định nói.

"Anh không sao."Anh lấy tay day nhẹ thái dương đang đau nhức.

"Anh xem đi nói một chút đã không còn khí lực, làm sao có thể nói không có chuyện gì cơ chứ?" Cô có chút tức giận. "Anh đã ăn cơm trưa chưa?"

Anh trầm tĩnh vài giây, giống như đang hồi tưởng lại chuyện gì, sau đó lắc đầu.

"Đã qua buổi trưa sao?" Anh khàn giọng hỏi.

"Vậy còn bữa sáng?" Cô không đáp lại tiếp tục hỏi.

Anh lần nữa lắc đầu.

Khúc Thiến giận đến muốn mắng người. Cô tự nói với mình người này bây giờ là bệnh nhân, muốn mắng chửi cũng nên chờ đến khi anh khôi phục tinh thần.

"Em đi chuẩn bị chút thức ăn, anh trước tiên nằm chờ. Sau khi ăn xong em dẫn anh đi bác sĩ khám bệnh." Cô vừa nói liền xoay người bước đi, không biết được trong nháy mắt anh đã nắm lấy tay cô.

"Đừng đi." Anh cầm chặt tay cô nói.

"Em không có đi đâu hết, chỉ là muốn đến phòng bếp chuẩn bị ít đồ ăn cho anh thôi."

"Đừng đi."

"Anh phải ăn chút gì đó."

"Đừng đi mà."

"Tiêu Tư —— "

"Anh sẽ không chết, cũng sẽ không đói chết, càng sẽ không bệnh chết." Anh nhìn cô không chớp mắt, trên khuôn mặt lộ vẻ tự giễu đau thương. "Bốn năm qua, mỗi lần anh ngã bệnh cũng một mình vượt qua khỏi, không có đến bác sĩ cũng sẽ không chết, không có ăn cái gì cũng sẽ không chết. Anh sẽ không chết được, em đừng đi, ở đây với anh được không?"

"Anh..."

"Trong phòng luôn không có ai, không có lấy nửa điểm thanh âm. Anh mỗi lần một mình nằm trên giường cũng sẽ nghĩ, nếu như anh cứ như vậy bệnh chết, có thể hay không đến lúc thi thể thối rửa mới được người ta phát hiện? Anh rõ ràng là người có tiền, rõ ràng nhiều người nịnh nọt, khúm núm đối với anh, nhưng cuối cùng lại chết một mình trên giường, em nói xem như vậy có hay không rất đáng buồn?"

Khúc Thiến nhíu chặt đôi mi thanh tú, căng thẳng tựa hồ đang có loại ghim châm nhẹ vào cảm giác, hô hấp không tự chủ được trở nên không thuận.

Anh rốt cuộc đang nói cái gì, tại sao muốn nói với cô những điều này?

"Anh không thể chết được, ít nhất trước khi gặp lại được em, anh tuyệt đối không thể chết được, anh chính là luôn tự nói với mình như vậy, cho nên mới có thể sống đến tận bây giờ."

Anh lạnh lùng cười, nhưng ánh mắt hướng nhìn cô mà trở nên nóng bỏng, thâm thuý, tràn đầy tình cảm... Thỉnh cầu.

"Anh rất nhớ em. Cho dù đây chỉ là một tràng mộng, cũng không nên đi, hãy ở đây với anh một chút thôi, có được không? Đừng đi."

"Em không có đi, chỉ là muốn đi chuẩn bị ít đồ ăn cho anh." Khúc Thiến thanh âm phát khô nói.

"Anh không ăn, anh chỉ muốn em đừng đi, đừng đi." Anh cầu xin, ngắm nhìn ánh mắt của cô tràn đầy mềm yếu mà người khác chưa từng thấy qua.

Khúc Thiến cảm thấy tâm tình chợt ẩn nhẫn đau.

Cô không nên cảm thấy đau lòng, ít nhất không nên vì lời nói lúc trước của anh cảm thấy đau lòng, bởi vì năm đó anh đem nàng vứt bỏ, ruồng rẫy, cho anh thật có một thân chết trên giường bệnh, đó cũng là gieo gió gặt bão, oán không được người khác.

Nhưng tại sao cô đã biết rất rõ như vậy mà lòng cô vẫn không khỏi dư vị đau đớn?

"Đừng đi, có được không?" Tiêu Tư nhìn chăm chú cô, lần nữa là thanh âm cầu xin.

"Nhưng anh nhất định phải ăn chút gì đó, sau đó đi bác sĩ mới được." Thanh âm cô ôn nhu.

Anh lần nữa đối với cô lắc đầu, nhưng mà cô phát hiện lúc này mình hoàn toàn không có cách nào đối với anh tức giận.

"Bằng không anh theo em cùng đi vào phòng bếp được không?"

Anh trầm mặc nhìn cô một chút, khởi động thân thể suy yếu định từ trên giường bò dậy.

Khúc Thiến không chút do dự tiến lên dìu anh, chì bất qua khi chăn đơn chợt rơi khỏi l*иg ngực anh, cô mới đột nhiên nhớ đến một chuyện —— anh có thói quen ngủ trần.

Thật là, làm sao bây giờ?

Cô nhìn chăm chăm vào l*иg ngực rộng rãi của anh, trong nháy mắt đầu trở nên trống không. Bất quá, cô lập tức khôi phục trấn tĩnh, tự nói với mình bất kể bây giờ anh không có mặc quần áo, thì cũng là bệnh nhân.

Khúc Thiến quay đầu tìm kiếm y phục của anh, tìm thấy áo ngủ của anh trên cái hòm tre cuối giường. Cô nhanh chóng tiến đến cầm lấy nó, lần nữa quay đầu, lại phát hiện Tiêu Tư đã một phen kéo cái chăn đơn ra, lộ ra giống như anh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cả nửa người dưới.

Cái này không quan trọng, nhưng lại làm cho gương mặt cô nhanh chóng xuất hiện màu hồng, hai mắt không kìm chế được trợn tròn, tim đập như nhảy vì chính thân thể của anh ở nơi nào đó tinh lực tràn đầy rõ ràng đang phản ứng.

Anh làm sao... anh...

Cô đột nhiên theo thói quen cúi đầu đưa tầm mắt xuống, Tiêu Tư cuối cùng cũng nhìn thấy mình chính giữa hai chân đang nổi phấn khởi.

Anh ngẩng đầu, đối với cô cười khổ một cái. "Xin lỗi, hơn bốn năm nay nó chưa đυ.ng qua nữ nhân, cho nên mới hưng phấn như thế."

Cô mở to mắt nhìn, hoàn toàn không biết mình nên phản ứng như thế nào.

"Em yên tâm, anh sẽ không làm gì với em." Anh tiếp tục cười khổ nói với cô: "Không phải là anh không muốn mà là bây giờ khí lực đứng lên cũng không có." Hai tay anh vịn lấy cái bàn, ý đồ giúp mình đứng vững, nhưng đầu gối còn chưa duỗi thẳng, cả người vô lực ngã trở về giường.

Khúc Thiến kinh hoảng lập tức chạy đến bên cạnh anh.

"Anh cảm thấy thế nào rồi? Tại sao mới bệnh có một ngày đã trở nên nghiêm trọng như thế?" Khúc Thiến vẻ mặt lo lắng hỏi.

Mới vừa rồi cô chỉ chú ý tới sắc mặt của anh cùng với nhiệt độ ở trán, căn bản là không có chú ý ở những nơi khác, bây giờ thật tình mới phát hiện ra anh quá gầy, da thịt trên gương mặt cũng biến đâu mất. Trừ lần đó ra, bầu mắt đen đen trông thật nghiêm trọng, trong ánh mắt còn hiện đầy tia máu, thật giống như chưa từng có một giấc ngủ ngon.

Cô lúc này đang chuyên tâm chiếu cố Tiểu Cương, còn anh rốt cuộc làm cái gì? Tại sao ngắn ngủn trong một tháng đã đem mình thành cái bộ dáng thế này?

"Rốt cuộc mấy ngày anh chưa ăn bữa cơm và ngủ nghỉ như một con người bình thường?"

Tiêu Tư nhìn cô thật sâu.

"Tóm lại bây giờ chúng ta trước đến phòng bếp, em chuẩn bị ít đồ ăn cho anh." Cô hít sâu một hơi, ôn nhu thay anh mặc thêm áo ấm, giúp anh mặc quần áo tử tế xong, tiểu tâm dực dực đỡ anh dậy.

Tiêu Tư cúi đầu nhìn bộ dạng hết sức đỡ anh dậy của cô, mà cảm thấy trong ngực một trận ấm áp. Tim anh cuối cùng thì luôn ở chỗ này sao?

Khúc Thiến. Đây là tâm can của anh.

***

Trừ cảm mạo bên ngoài, anh còn mệt nhọc quá độ rất nghiêm trọng, giấc ngủ không đủ cùng đường trong máu qua thấp, dẫn đến sức đề kháng của anh trở nên suy yếu như vậy, chỉ mắc một trận mưa rào, cũng trở thành bộ dạng "đức hạnh" như vậy.

Khúc Thiến đi theo anh tới bệnh viện khám bệnh, rồi lại theo anh đi truyền nước biển, trong suốt ba tiếng đồng hồ từ lúc đi đến bệnh viện cho tới khi về nhà, cô vẫn yên lặng không hề mở miệng ra nói nửa câu.

Tiêu Tư cảm giác mơ hồ được tình trạng nghiêm trọng, bản thân đối với cô hiểu rõ, khi nào cô trầm mặc không nói trong thời gian dài, chính là lúc cô đại phát hoả, sinh đại khí điềm báo chẳng lành.

Anh nhất định là tiêu tùng rồi.

"Anh rốt cuộc đang làm gì vậy?" Cánh cửa nhôm được chạm hình hoa còn chưa kịp đóng lại, cô đã đi thẳng vào trong nhà, xoay người đối với anh gầm nhẹ.

"Anh đang đóng cửa lại." Tiêu Tư lộ vẻ mặt mờ mịt kết hợp với vẻ vô tội trong sáng, giả vờ ngu ngơ nói.

"Bác sĩ nói anh mệt nhọc quá độ, giấc ngủ không đủ, đường trong máu thiếu hụt, anh giải thích cho em xem, anh trong khoảng thời gian này rốt cuộc đang làm cái gì?" Cô nhấn mạnh từng chữ, hướng anh cắn răng, toé thanh hỏi, tay nắm chặt quả đấm bởi vì cố nén tức giận mà khẽ run.

"À." Tiêu Tư đem cửa lớn đóng kín, cởi giày ra ngoài, sau đó đi vào phòng khách, mệt mỏi ngồi xuống ghế sa lông nghỉ ngơi.

"À cái gì?" Cơ đợi hồi lâu vẫn không thấy câu trả lời của anh, dùng sức giẫm sàn nhà bước tới chỗ anh.

"Chẳng qua là công việc mà thôi."

"Chẳng qua là công việc mà thôi?" Cô nghiêm nghị nhìn chằm chằm anh, lặp lại lời nói vô nghĩa của anh.

"Ban ngày làm công việc ở phòng trọ cùng em, buổi tối anh ở nhà xử lý công việc bên Anh quốc, gần đây lại có thêm công việc ưu tiên ở bệnh viện." Anh thở dài vừa nói, bỗng nhiên khởi động thân thể suy yếu chuẩn bị đi về phía thư phòng.

"Anh muốn đi đâu?"

"Ngày hôm qua sau khi từ phòng trọ trở về, bởi vì cảm thấy cơ thể không thoải mái nên chỉ tắm rửa rồi đi ngủ, công việc còn chưa có làm xong..." Anh chưa nói hết lời đã bị cô chặn ngang.

"Anh đứng lại đó cho em!" Khúc Thiến giận dữ hét, quả thực không thể tin được đến nước này anh còn muốn đi giải quyết công việc! Anh ta đem lời bác sĩ nói phải nghỉ ngơi nhiều thành gió thổi bên tai sao?

Tiêu Tư đột ngột dừng bước, xoay đầu lại, chỉ thấy cô đang nổi giận đùng đùng đi về hướng mình.

"Anh lập tức đi vào phòng ngủ cho em." Cô lớn tiếng ra lệnh cho anh.

"Anh trước hết phải đem công việc giải quyết xong, bằng không Tây Mông sẽ lo lắng." Tiêu Tư chân thật nói với cô.

"Tây Mông sẽ lo lắng?" Sắc mặt cô xanh mét, giọng nói đã nâng cao.

Tiêu Tư gật đầu, ánh mắt dần dần trở nên tối tăm.

Bốn năm vừa rồi, anh đã đem ác thế lực của nhị thiếu và tam thiếu chủ phong sát diệt trừ, nhưng Na mẫu tử ba người tựa hồ không chịu khuất phục, thậm chí năm ngoái còn mua sát thủ âm mưu ám sát anh.

Việc đó bọn họ dĩ nhiên không thành công, cuối cùng nhị thiếu đã bị cái gọi là xui xẻo khi cảnh sát tìm thấy bằng chứng vô cùng xác thực về vụ án gϊếŧ người có liên quan, bây giờ hắn ta đang bị cảnh sát giam giữ, cùng lúc mất đi danh hiệu Công Tước và quyền lực của mình.

Bất quá Tây Mông nhận định rằng ba người kia sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy, vì vậy lần này đã vô cùng phản đối chuyến hành trình đến Đài Loan của anh.

Nhưng mà bốn năm tương tư có thể nói là anh đã nhẫn nại đến cực hạn, hành trình đến Đài Loan của anh là chuyện thề phải làm. Tây Mông biết không thể khuyên can được, đành giao ước: van xin anh đáp ứng một chuyện, đó là mỗi ngày trôi qua phải cùng anh ta liên lạc, báo cho anh ta biết là anh đang an toàn, không việc gì.

Ngày hôm qua, anh không có cùng Tây Mông liên lạc, nghe báo cáo tình hình, nhất định anh ta rất lo lắng? Anh phải lập tức liên lạc với anh ta, tránh cho anh ta hiểu làm cho là anh đã xảy ra việc gì.

Quá chú ý đến chuyện này, Tiêu Tư hoàn toàn không phát hiện sắc mặt Khúc Thiến đã trở nên doạ người cỡ nào. Anh xoay người lần nữa, ý định đi về phía thư phòng, trong một giây liền bị chặn lại.

Khúc Thiến vẻ mặt cuồng nộ chắn trước ngực anh, cô ngẩng đầu, vươn ngón trỏ tay phải bỗng nhiên dùng sức ấn vào ngực anh.

"Anh nói lại lần nữa xem người nào lo lắng? Nói, người nào? Tây Mông phải không? Chỉ có Tây Mông mới biết lo lắng đúng không? Trừ anh ta ra, trên thế giới này có phải người lo lắng cho anh đều chết hết rồi không? Tiểu Kiệt sẽ không lo lắng phải không? Em cũng sẽ không lo lắng đúng không? Anh nói mau, nói mau!"

Mỗi câu nói của cô liền đâm vào ngực anh một lần, dùng khí lực lớn, khiến cho anh không khỏi lui về sau vài bước.

Cô tại sao muốn tức giận như thế này chứ?

Tiêu Tư hoài nghi nhìn cô, đầu hiện lên nghi vấn, tiếp theo anh nhất thời lộ vẻ mặt vui mừng dị thường.

"Em đang lo lắng cho anh sao? Thiến, ý tứ vừa rồi của em là em lo lắng cho anh, rất lo lắng cho anh có phải không? Em, em vẫn yêu anh đúng không?" Anh kích động liền ôm cổ cô, ôm chặt vào ngực. "Anh yêu em! Anh yêu em!"

Hoàn toàn không nghĩ tới anh đột nhiên có phản ứng như thế, Khúc Thiến ngơ nhác nhìn anh ôm chặt vào trong ngực, hồi lâu sau mới hồi phục lại tinh thần.

"Anh làm cái gì? Mau buông tay..." Cô giãy dụa kêu lên.

"Không buông, không buông, đời này anh sẽ không bao giờ buông em ra lần nữa, không bao giờ nữa..." Anh vừa nói xong, lập tức dùng nụ hôn nóng bỏng chặn ngang đôi môi của cô, dùng nhiệt tình mυ"ŧ hôn cô.

Thật là...

Sư ngọt ngào này đã khiến anh mong nhớ ngày đêm chưa từng thay đổi, vẫn là hương thơm ngọt mê người, vừa đυ.ng chạm nhẹ nhàng đã làm cho tâm tình của anh khích động không thôi, dục hỏa cuồng nhiên.

"Thiến..." Hơi thở anh rối loạn, khẽ gọi tên cô, nụ hôn nóng bỏng từ cánh môi hồng của cô thuận tiếp tục lan tràn đến làn da nơi cổ mềm, sau đó một đường băng lối đến bộ ngực sữa của cô mà hôn tới. Trên đường đi, tất cả những trở ngại đáng ghét trong thời gian ngắn nhất đã bị anh loại bỏ.

Vừa mới đầu, Khúc Thiến theo bản năng đưa tay khước từ anh, nhưng môi anh, lưỡi anh mới đυ.ng chạm vào da thịt cô, hai chân của cô lại đột nhiên nhũn ra, không cách nào hô hấp, cảm giác sung sướиɠ cùng nhớ nhung trong nháy mắt bao trùm lý trí của cô.

Cô thật không biết mình như thế nào bị anh mang về phòng ngủ bên trong, khi đó anh đem cô áp ngã xuống giường, một bên vuốt va hôn hít lấy thân thể của cô, một bên rút đi hết quần áo trên người cô, cô chỉ cảm thấy cả người lửa nóng, đã lâu không phát sinh quan hệ mà giờ đây du͙© vọиɠ chi hỏa trong cơ thể cô dâng cao, hung hăng đến mức cơ hồ khiến cô không chịu được.

"Tiêu..." Cô không tự chủ ngâm lên tiếng.

Tựa hồ biết cô giờ đây khó nhịn cùng cấp bách như thế nào, nụ hôn của anh trong nháy mắt trở nên kích động, điên cuồng, một tay bưng lấy bộ ngực sữa của cô mà xoa nắn, một tay thăm dò vào giữa hai chân, trêu chọc nhiệt tình của cô, cho đến khi cô nhịn không được cong cơ thể lên, đem mười móng tay bấm vào bả vai của anh, anh mới dùng sức vọt vào trong cơ thể cô, thật sâu cùng cô kết hợp chung một chỗ.

Hai người họ lần đầu tiên đát đến cao trào hung mãnh mà nhanh chóng, nhưng vẫn không cách nào thoả mãn sự nhớ nhung, trống vắng bốn năm qua của hai người bọn họ.

Hai người nhiệt tình lưu luyến, tựa như muốn bù đắp tất cả những sai lầm của mình trong bốn năm quá khứ.

Đêm nay, anh lại tìm thấy tim của anh, mà cô lại một lần nữa đem tâm mình đánh rơi trên người anh.

Khi Tiêu Tư tỉnh lại đã là mười một giờ sáng hôm sau, anh cúi đầu nhìn Khúc Thiến vẫn ngủ say trong ngực mình, khoé miệng vung lên mỉm cười hạnh phúc.

Anh biết mình hiện tại phải thừa dịp cô chưa tỉnh giấc, mà vội càng đến thư phòng liên lạc với Tây Mông, làm cho anh ta yên tâm một chút.

Nhưng mà nữ nhân mình yêu thương ở trong ngực, giờ đây lại khiến anh cảm giác như vậy thật phong phú, khiến anh một khắc cũng không rời cô đi được, chỉ muốn lần nữa ôm cô thật chặt, cùng cô cảm thụ tất cả khoái hoạt, cho đến khi chính anh cũng không thể nhúc nhích được mới thôi.

Đây mới là ước mơ tha thiết về cuộc sống của anh, không có công việc đáng ghét, không cần quan tâm đến bọn ác ma có quan hệ huyết thống với anh, chỉ có hương thơm cùng thân thể mềm mại của cô, tựa vào anh tràn đầy tin cậy, đây mới gọi là cuộc sống hạnh phúc.

Nếu như muốn anh lấy toàn bộ gia sản đổi lấy giờ khắc này vĩnh viễn, anh cũng nguyện ý.

Cúi người xuống, anh hôn lên mái tóc của cô, tham lam ngửi mùi hương dịu nhẹ của cô. Chính mùi vị này luôn quanh quẩn trong tim anh, khiến bốn năm qua anh vì tìm kiếm nó mà đêm bất an mất ngủ.

Chỉ mình cô có mùi hương như vậy, chỉ mình cô.

Anh không kìm lòng được hôn lên tóc cô, gò má...

Liên tiếp những cử chỉ đυ.ng chạm nhẹ nhàng đánh thức Khúc Thiến, cô nhẹ giật mình, tiếp theo chậm chạp mở đôi mắt nhập nhèm còn đang muốn ngủ, nhưng lại sững sờ khi nhìn thấy anh.

"Sáng sớm, em yêu." Anh mỉm cười nói với cô, thanh âm bởi vì vừa tỉnh ngủ mà trở nên khàn khàn.

Khúc Thiến chậm nửa nhịp trừng mắt nhìn, sau đó mới từ từ nhớ đến hết thảy những gì ngày hôm qua đã xảy ra, bao gồm tại sao cô trần truờng ngủ trong l*иg ngực anh. Sắc mặt cô nhanh chóng xuất hiện màu hồng, có chút lung túng, mất tự nhiên tránh ánh nhìn thâm tình của anh.

"Ách, chúng ta không phải là nên rời giường sao?"

"Không." Anh xoay người liền một phát đè lên người cô.

"Tiêu Tư?" Cô nhẹ thanh gọi.

"Mau nói em yêu anh đi." Anh dùng khuỷu tay chống mình, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú cô.

Khúc Thiến trầm tĩnh nhìn anh, lòng giãy dụa, cùng với do dự.

Cô thương anh, trải qua tối hôm qua, hai người hẳn cũng đã biết sự thật này. Nhưng nhất quyết phải nghe từ chính miệng cô thừa nhận, nói ra sự thật này, giữa hai người vẫn có sự chênh lệch rất lớn, hơn nữa từ đấy còn có thể sinh ra nhiều lý so phát sinh biến cố.

Nếu cô không thừa nhận, cô cũng có thể nói đêm qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn.

Nếu cô không thừa nhận, cô cũng có thể nói đêm qua chỉ là du͙© vọиɠ đơn thuần.

Nếu cô không thừa nhận, thậm chí cô cũng có thể nói kia căn bản là một sai lầm.

Muốn đem đẩy anh ra xa cô, kỳ thật có rất nhiều lý do, nhưng vấn đề là cô thật sự muốn đẩy anh ra xa sao?

Bốn năm qua, hai người họ sống cực khổ cô độc giống nhau, bọn họ như hai nửa của hình tròn, bởi vì có đối phương nên mới trở nên đầy đủ, tròn trịa. Biết rõ là không thể kháng cự lại vận mệnh, cô còn muốn đẩy anh ra sao? Còn anh thì sao, năm đó là vì cái gì mà cố tình đẩy cô ra?

"Vậy anh nói cho em biết trước, năm đó tại sao lại ly hôn với em." Cô vuốt ve gò má của anh, sau đó nâng mặt của anh, nhìn anh chân thành nói: "Em muốn nghe lời nói thật."

Hai người lâm vào trầm mặc.

Vẻ mặt Tiêu Tư xuất hiện nét do dự, mà Khúc Thiến cứ thế lẳng lặng nhìn anh, yên lặng chờ đợi.

Thật lâu sau, anh rốt cuộc khẽ thở dài một hơi, xoay mình nằm lại trên giường.

"Năm đó..." Anh chậm rãi mở lời, từ từ cởi bỏ nội tâm nghi ngờ sau bốn năm của cô.