Chương 2: Phụ
Sinh nhật mười hai tuổi của tôi. Lại là một đêm không sao. Tôi ngồi một mình trong phòng khách, trước mắt là bàn trà trống không dựng mười hai ngọn nến nhỏ. Ba từ trước đến giờ đều không nhớ ngày sinh nhật của tôi, ba từ trong tiềm thức là muốn quên đi thống khổ ngày đó sinh nở. Nến dần cháy hết, trên mặt kính lưu lại mười hai vệt đen xấu xí kinh khủng.
Tôi đứng dậy, nhẹ nhàng lên lầu, tới cửa phòng ba. Đây là lần thứ hai tôi đứng ở chỗ này. Móc ra chiếc chìa khóa, “cạch” một tiếng mở ra cánh cửa khép chặt. Tôi vào trong, đi qua hàng loạt “Phú Giang”, yên lặng đứng trước giường. Thân thể cường tráng màu cổ đồng kia cách một lớp sa trướng tỏa sáng rực rỡ, ánh sáng chói mắt cơ hồ đốt mù mắt tôi. Tôi đoán ba đang thủ da^ʍ, thỏa mãn ham muốn tự ngược của bản thân. Có lẽ hắn yêu Phú Giang, tự mình lại hận thù bản thân sâu sắc.
“Ba ba.” Tôi vén sa trướng, khẽ gọi. Hắn bị kinh hách, từ thống khổ trước cao trào thanh tỉnh, thân thể rung động dữ dội. Hắn muốn xoay người qua nhưng lại khiến nam hình đang cắm trong cơ thể tiến vào càng sâu trong dũng đạo. “A…” Hắn thống khổ kêu lên một tiếng, yếu ớt ngồi phịch trên giường, như nai con đứng trước nguy hiểm, thần tình hoảng hốt trừng tôi. Tôi cười, nụ cười này chắc chắn rất đẹp bởi giữa sương mù trong mắt hắn nháy mắt toát ra ngơ ngẩn cùng mê ly.
“Ba ba.” Tôi cúi người tiến đến, vuốt ve hai gò má cứng ngắc của hắn. “Ba ở đây mỗi đêm làm loại chuyện này sao…”
“Hỗn láo!” Hắn cắt ngang lời tôi nhưng cũng chẳng có nửa phần uy hiếp. Vì còn chìm trong dư vị kích tình bên trong cơ thể nên một tiếng quát này đã tiêu hết khí lực, hắn ngửa người ngã lên ga giường trắng như tuyết, ngực phập phồng lên xuống mãnh liệt
“Con…” Hắn gắng sức nén lại thở dốc. “Ai cho phép con vào…”
Tôi cúi đầu, dán lên môi hắn, hắn muốn né tránh, lại bị tôi dùng hai tay giữ lại hàm dưới, không cách nào nhúc nhích. Khoảnh khắc môi chạm nhau kia, trong lòng tôi lại dâng lên bi thương, bởi cực độ vui mừng mà sinh ra cực độ bi thương.
“Không quên được hắn sao?” Tôi lạnh lùng nói, dùng trọng lượng toàn thân để ngăn hắn kích động giãy dụa. “Chính là nói, bị hắn thao thành quen, thân thể da^ʍ đãng này đói khát mà tìm kiếm an ủi?”
Hắn hết khí lực, không còn giãy dụa nữa, nhắm mắt lại, nước mắt tuyệt vọng từ khóe mắt chảy xuống, thấm vào gối, biến mất. Áo ngủ của hắn tán loạn xộc xệch bên sườn, tôi rút thắt lưng, thong thả trói hai tay của hắn lại. Giờ khắc này, trong lòng tôi chợt dâng lên cảm xúc thần thánh kì dị, như một nghệ thuật gia vĩ đại, cần tinh lực cả đời để hoàn thành kiệt tác của thiên đường cùng địa ngục. Tôi chính là một điêu khắc gia, muốn đem khối lõa thể đẹp nhất thế gian trói thành pho tượng đẹp nhất thế gian, vĩnh viễn.
Tôi chuyên tâm trói tay hắn lại, đã xong, xem kĩ lại một lần, không hài lòng, lại cởi ra trói lại từ đầu. Ba như pho tượng gỗ rách nát, mặc tôi lật qua lật lại tới lui, vẻ mặt bi thương vô vọng. Nhưng tôi lại cho rằng trong lòng hắn ẩn hàm mong đợi được tôi đặt dưới thân da^ʍ nhục, bởi khuôn mặt tôi rất giống Phú Giang, dòng máu trong người tôi cũng là huyết mạch hắn hòa cùng Phú Giang.
Tôi leo lên thân thể hắn, làm hắn đối mặt với tôi, khuôn mặt hắn như méo xệch về một bên, mắt ngập nước.
“Khóc cái gì?” Tôi liếm hai gò má hắn. “Ba không phải đã quen rồi sao, nơi này…” Tay tôi tìm được lỗ nhỏ dưới thân hắn, đem nam hình bên trong rút ra, ngón giữa đâm mạnh vào trong. “Nơi này không biết đã bị gian da^ʍ bao nhiêu lần rồi.”
Hắn khàn giọng kêu lên một tiếng, tứ chi vặn vẹo thống khổ, cơ thịt xiết chặt lại như thạch. Tôi cởi quần áo, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cùng hắn gắt gao dán chặt vào nhau, khẩn thiết đòi hỏi từng tấc da thịt ấm áp rõ ràng dưới thân.
“Ba ba, ba ba…” Tôi cúi đầu gọi, nước mắt rơi xuống không ngừng, tôi thì thầm. “Không thể là con sao… Con cũng là Phú Giang, chẳng lẽ không thể là con sao…” Thần trí tôi đã mơ hồ, tôi sắp điên rồi, tôi sẽ vỡ nát ra mất. Hai tay tôi bóp cổ hắn, chầm chậm siết chặt, ba bắt đầu ho khan, mắt trợn lên, da đã biến thành màu gan lợn, thế nhưng hắn lại đang cười, dị thường thỏa mãn.
Khi tôi khôi phục lại thần trí, ba chỉ còn chút hơi tàn, tôi vội buông ra, gắt gao ôm lấy cơ thể lạnh run lên của hắn.
“Xin lỗi… Xin lỗi… Tha lỗi cho con…” Tôi cúi đầu lặp đi lặp lại. Thấy nghi hoặc, lại không biết muốn hắn tha lỗi gì cho tôi, hình như hết thảy cũng không có gì sai cả, dường như tất cả đều là mệnh lý tự nhiên. Tôi run rẩy đưa tay, gảy gảy tính khí giữa hai chân mình, nó vẫn còn quá nhỏ, cũng quá mềm, cho dù trong lòng tôi ngập tràn sắc dục, tốc độ cứng lên của nó cũng vẫn rất chậm. Tôi luống cuống vỗ về nó, cảm thấy nó không hề phản ứng, trong lòng lại cuống lên, lại muốn khóc. Một thân thể ghé qua, khuôn mặt ba vì nghẹt thở mà tái nhợt. Hai tay hắn bị buộc đằng sau, hai chân tách ra, quỳ xuống bên sườn tôi, cúi xuống ngậm lấy khối cột trụ bạch ngọc còn chưa khai bao kia. Tôi không thấy rõ vẻ mặt hắn, chỉ cảm thấy chỗ riêng tư được đưa vào một nơi trơn ướt, ấm áp, phiêu phiêu dục tiên.
“Ba ba…” Tôi nhìn người đàn ông trước mắt, bởi hắn phơi bày tư thái khuất nhục ở trước mặt mà toàn thân phấn khích.
“Ba ba! Ba ba!” Cả mười ngón tay tôi nắm vào tóc hắn, gắt gao bám chặt, hắn nức nở một tiếng, càng ra sức liếm lộng. Tôi thấy toàn thân như ở giữa đại dương mênh mông, nổi nổi chìm chìm, không rõ phương hướng, không thấy tiền trình (phía trước/tương lai/tiền đồ). Nước mắt lại rơi, tựa như cơn mưa vỡ òa. Giờ khắc này, dù đang sắp chết đi, tôi cũng sẽ mỉm cười.
Tôi cúi đầu kêu một tiếng, xoay người đem ba đặt ở dưới thân, hắn không dám nhìn tôi, mặt đỏ tựa màu bông hồng, còn có vệt nước mắt chưa khô, tựa như bông hoa trước khi héo rũ dùng hết giây phút cuối cùng của sinh mệnh để phóng túng. Tôi hôn loạn lên gò má cùng toàn thân hắn, âm hành đầy lửa nóng mười hai năm không được phát tiết vội vã tiến vào cơ thể hắn.
“Ưm…” Ba run rẩy kịch liệt trong phút chốc, mở ra hai chân siết chặt thắt lưng tôi. “Nhẹ… Nhẹ một chút…” Hắn nhắm mắt, mày nhăn lại, trên mặt là đau đớn cùng vui sướng. Tôi chốc chốc lại va chạm hắn, mỗi lần đi xuống đều dùng hết khí lực toàn thân, tình cảm mãnh liệt cả đời.
“Ba ba! Ba ba!” Tôi kêu lên, muốn đem hắn hòa vào thân thể, hòa vào trong trái tim cô độc này, vĩnh viễn không rời.
“A… Ưm… Ha… a… Ha… a… Chậm một chút… Chậm một chút…” Ba rên rỉ, toàn thân co quắp “Phú Giang…” Trong đầu tôi tựa như nổ tung. Hắn đang gọi tôi, đang kêu tên tôi sao, tôi nghĩ, dần dần trầm luân.
Tôi cùng hắn làm một đêm. Người đàn ông anh tuấn, thân thể cường tráng, tôi đem hắn bày thành đủ loại hình dáng, tựa như tư thế khác lạ của mấy loại dung khí (đồ chứa) tinh mỹ, mà dung khí thì chỉ có một tác dụng, là tiếp nhận, dung nạp, không ngừng không nghỉ.
Trời gần sáng, ba ngủ say trên giường, hô hấp hơi bất ổn. Tôi đứng giữa phòng ngủ, nhìn những tiểu tiểu Phú Giang trên bốn bức tường rộng lớn, trong lòng dâng lên cực độ căm hận. Tôi lao vào, như phát điên giật chúng xuống, xé thành từng mảnh nhỏ. Một, hai,ba… Nhiều lắm, nhiều lắm, chỉ sợ vĩnh viễn cũng không dẹp hết được đi. Tôi tựa người vào tường trượt xuống, trước mắt xuất hiện ảo giác, dường như đang ngăn cản tôi, đều không phải Phú Giang mà là vô số tôi, tôi muốn đem giết chết vô số tôi, cuối cùng tự giết chính mình.
Những Phú Giang trên vách tường còn sót lại nhìn tôi, vô thanh vô tức.