Chương 14

Tống Kiều nằm trong màn giường, tay trái để lộ ra ngoài để lang y nọ bắt mạch, chiếc mành được kéo kín xuống, vốn không để cho người nhìn thấy cơ thể nàng, nha hoàn đứng bên cạnh cũng thấp thỏm, đôi lúc không chịu được phát ra âm thanh sụt sịt khe khẽ. Nha hoàn đang khóc.

Lúc hạ nhân phát hiện ra Tống Kiều, đang nằm bất tỉnh trong vườn hoa bị đám hoa cỏ che hết nửa người, đó cũng là lý do Tống Kiều được phát hiện ra rất muộn.

Nữ nhân bị ngất ngoài vườn, bộ dạng lôi thôi, quần áo xộc xệch đã cởi bỏ chỉ còn nội y, trên vai đến đều là vết đỏ tấy, trên cổ cũng xuất hiện mấy đường đỏ tím. Dường như đã bị ai đó siết cổ.

Nhưng sau gáy cũng xuất hiện một mảng tím bầm, đây là bị người đánh ngất.

Người ra tay trong lúc nhất thời lại mềm lòng, không cưỡng ép cũng không gϊếŧ, điều này là bất khả thi. Trừ phi người ra tay với Tống Kiều vốn không có ý muốn gϊếŧ nàng.

Hạ nhân lúc phát hiện cũng phải hoảng sợ mà mau chóng cấp báo cho Tống Sâm.

Một khuê nữ nhà danh giá, để lộ ra chuyện này sẽ trở thành một nỗi nhục lớn. Nên, quản gia đã chặn miệng hạ nhân, trước khi hắn báo cáo cho Tống Sâm không ai được lan truyền ra ngoài.

Quản gia này lại rất biết ý, hắn nói thầm vào tai Tống Sâm báo cáo lại tất cả. Nghe xong, Tống Sâm ngoài việc thân thể cứng đờ, ngũ quan cũng căng chặt, nhưng lại không thể lộ liễu trước toàn thể người của võ lâm minh.

Trong khuê phòng, lang y nọ đã khám hết một lượt cho Tống Kiều, lão bước ra khỏi phòng, nha hoàn của Tống Kiều cũng đi sau mà nhanh nhẹn đóng cửa lại.

Trước cửa khuê phòng của Tống Kiều, Tống Sâm cũng đang đứng đó. Cách xa hơn là Bạch Ngọc Thư và Tuyệt Song Hân, đứng sau hai người chính là Hà Uy. Đối với thanh danh của khuê nữ, nam thanh niên trẻ tuổi bọn họ vốn là không nên đến gần khuê phòng.

- Chuyện này ở đây nói không tiện, chúng ta tới nơi khác.

Lang y vuốt ve chòm râu ngắn cũn, thở dài một câu.

Hà Uy thấy làm lạ, lang y này luôn ra vẻ bí ẩn đạo mạo, khiến người không nhịn được muốn nhổ hết nhúm râu kia.

Y tiến lại gần Bạch Ngọc Thư, hẩy nhẹ vai hắn một cái rồi thì thầm với Bạch Ngọc Thư.

- A Thư, huynh biết lão nhân này là ai không?

Bạch Ngọc Thư vẫn không nói gì, tròng mắt nhìn lang y kia cũng không chuyển động sang người Hà Uy một lần. Câu hỏi kia của y đã lọt vào tai của lang y nọ. Lão quay ra cười hiền lành, đan tay kính lễ.

- Hổ thẹn hổ thẹn, Hà công tử đây thắc mắc, ta là Hồ Bình y sư của Huyền Tịch tông.

- Huyền Tịch tông?

Hà Uy bất giác lặp lại đoạn lời cuối cùng của Hồ Bình, ngay lúc đó y có thể cảm nhận được loại ánh mắt sắc bén đang chọt lên người, y chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, không dám quay lại đối diện ánh mắt kia.

Ngữ điệu của Hà Uy nghe ra cũng biết rằng y vốn không hiểu Huyền Tịch tông là cái gì, khiến Tuyệt Song Hân lại sinh khí, giống như là y đang hạ thấp danh tiếng của Huyền Tịch tông.

- Nhưng mà, ông biết ta họ Hà?

Hồ Bình bật cười,

- Hà công tử, đâu có ai nửa đêm đi lật ngói nhà của võ lâm minh, chỉ có mình công tử đây thôi.

Hồ Bình cười rất giải trí khiến y một lúc rồi một lúc càng thêm đơ mặt.

Lần đó Hà Vân Vũ và Giang Thanh Hàn mở võ trận trên mái nhà phòng nghỉ của Hà Uy, vì nhịn không được, y cũng tham gia vào. Vốn chỉ định dùng nội lực đá lên người Giang Thanh Hàn, y vô tình dậm trúng mái nhà, toàn bộ lớp ngói theo nội lực bị lật hết lên.

Hà Uy muốn đánh Giang Thanh Hàn nên vận công rất dồn lực, lớp mái nhà được sửa lần đó cũng phải mất nửa tháng vì cần xây lại cốt căn.

Chuyện náo loạn như vậy vốn chưa từng xảy ra trong phủ võ lâm minh, người trong giang hồ cũng đều biết tính khí của Tuyệt Song Hân nên cũng ít ai dám đến hồ nháo.

Sau đêm đó, Hà Uy chỉ cần vừa ló mặt khỏi cửa đã bị người khác chỉ trỏ rồi thì thầm dị nghị. Hà Uy biết, y đã nổi danh. Chẳng qua trước mặt y người ta sẽ không nói chuyện này.

Vì thế cho nên trước khi vào Tống phủ, y đã sớm quên mất việc bản thân đã nổi thành tai tiếng.

Nay được nghe Hồ Bình nhắc lại, Hà Uy giật khóe miệng hai cái, quay ra trộm nhìn Tuyệt Song Hân, y sợ hắn nhớ lại chuyện này sẽ tức giận. Quả nhiên hắn tức giận thật.

- Nhìn cái gì, người đâu, đưa y về phòng hảo hảo tĩnh dưỡng thân thể, vạn nhất y ra ngoài bị tiểu tặc bắt đi, ta lại không biết đối mặt với gia quyến của các vị huynh đài ngoài kia thế nào.

_________"Tiểu tặc? Tiểu tặc là ai?" Hà Uy thầm nghĩ trong đầu, cái tên Tuyệt Song Hân này rõ là đang ám chỉ tam đệ Hà Vân Vũ.

Đám đệ tử lam y vây quanh Hà Uy, hai bên kèm chặt hai tay Hà Uy, y muốn hét lên một tiếng, Bạch Ngọc Thư nhanh chóng điểm lên á huyệt sau gáy y, cứ như thế bị đám đệ tử lam y kéo đi khỏi.

Trước khi bị lôi đi, Hà Uy còn dùng loại ánh mắt không thể tin được nhìn chằm chằm vào Bạch Ngọc Thư :" Ngươi không phân rõ trắng đen vô hạn bao dung thê tử tương lai của ngươi khi dễ bằng hữu của ngươi!"

Bạch Ngọc Thư nhận được ánh mắt trợn to kia, không biết hắn nghĩ ngợi cái gì, hai bên má hiện lên tia hồng hào, ánh mắt vẫn không đổi hướng nhìn Hà Uy, hắn vô thức đưa tay lên ho nhẹ vài cái, ho như không ho.

Hà Uy không hiểu, y mới là người bị khi dễ, hắn e ngại cái gì...

Biểu tình của Bạch Ngọc Thư không bị ai phát hiện, tất cả đều tập trung lên người Hà Uy. Tuyệt Song Hân vẫn là vẻ mặt khó chịu, Hồ Bình cười "khà khà" hai tiếng, Tống Sâm đứng một bên cũng không có vẻ gì đáng nói.

Sau khi bị lôi đi, đệ tử lam y dưới sự dẫn dắt của quản gia đến một cái tiểu viện cũ sơ sài, y bị bọn họ đẩy vào bên trong, trước khi cánh cổng bị khóa, Hà Uy còn giữ lại được cánh cổng đang bị đóng gần hết.

- Khoan đã tiểu huynh đệ, ta vô tội a~

Hà Uy cùng hai tên đệ tử lam y tranh giật cánh cổng một hồi, đệ tử lam y không thắng được, tức giận mắng y,

- Ngươi là đại gây sự, không có lệnh của tông chủ chúng ta, ngươi không được ra ngoài!

- Tông chủ của các ngươi là ai?

- Ngươi, tông chủ danh tính cao quý, chúng ta sao có thể dám nói ra tên.

- Các ngươi nói thì ta buông,

_____________________Hai bên lại tranh nhau đóng, mở cánh cửa cổng.

- Chúng ta nói, chúng ta nói, tông chủ là Tuyệt tông chủ, Tuyệt Song Hân tông chủ!

Hà Uy buông tay, cánh cổng đóng "rầm" một tiếng, hai đệ tử lam y không kịp trở tay liền mất đà ngã ngửa xuống đất.

Hà Uy cũng không khá, y vẹo cái lưng, lững thững đi vào bên trong tiểu viện sơ sài, cánh tay nhanh chóng tìm được chiếc phản mà nằm lên. Chống đỡ lâu như vậy, hông của y, không chỉ đau, giờ lại càng mỏi nhức.

Chiếc phản được thay bằng chiếc giường, những thứ còn lại, bàn ghế, đồ dùng nhỏ, ngay cả chăn gối đều có, chỉ thiếu chiếc mành che.

Sau khi cánh cổng đóng, y có thể loáng thoáng nghe được tiếng hai tên đệ tử kia mắng nhiếc y ngoài đó, bọn họ còn trách cứ lẫn nhau, gọi nhau là cái gì Tả cái gì Hữu.

Tông chủ Huyền Tịch tông, hóa ra Tuyệt Song Hân không chỉ là trưởng tử của tiền minh chủ võ lâm, còn là tông chủ của Huyền Tịch tông gì đó.

Hà Uy bị nhốt nửa ngày, trời đã chập tối, những chỗ y có thể bước đến chỉ bắt đầu từ ngoài sân tới trong nhà, ngoài sân tiểu viện, sau bức tường là đệ tử của võ lâm minh đang canh giữ, bên ngoài cổng là hai tên đệ tử lam y hồi sáng.

Y nhẹ nhàng ngồi xuống bộ bàn ghế đá ở giữa sân.

Với mức độ canh gác này, y vẫn có thể tẩu thoát, nhưng nếu ra ngoài, y sẽ lại chỉ ăn với ngủ, ở Tống phủ ít nhất còn có bí mật to lớn nào đó mà y chưa biết. Hà Uy liền bác bỏ ý định tẩu thoát.

Y còn muốn biết rốt cuộc quản gia là ai, hắn vào Tống phủ làm gì. Y vẫn không dễ chịu được việc hắn làm xong liền ngơ ngác giống như việc đêm qua không phải hắn gây ra.

Một đoạn ồn ào ngoài cổng, Hà Uy trông thấy hai đệ tử lam y kia mở cổng cho tên quản gia đi vào, rồi lại đóng cổng, trên tay hắn xách theo cái thực hạp, tỏa ra mùi hương thơm phức, mùi thức ăn.

Hắn thấy được y nhìn không đảo mắt vào thực hạp, hắn mở thực hạp ra, đặt thức ăn lên bàn đá. Tuy Hà Uy bị giam giữ nhưng y vẫn không bị biệt đãi giống như tù nhân, vậy nên nói, Huyền Tịch tông hay là Tống gia, có danh tiếng lớn cũng không có gì lạ, việc nào ra việc nấy, chí công vô tư.

Hà Uy nhìn một lượt thức ăn trên bàn, đảo mắt, nhìn chằm chằm vào mặt tên quản gia. Hắn cũng nhìn Hà Uy.

Lớp mặt nạ trung niên kia khiến y đánh một cái rùng mình. Y từng bị hắn lừa, thật quá đau lòng, y còn gọi hắn là thúc, bây giờ nghĩ lại cảm thấy thật quá mất mặt.

- Hà công tử, lại làm sao?

Hà Uy chán ghét cái vẻ nghiêm túc của người này, y cong môi phát ra một tiếng "xì..." rồi quay mặt đi, Hà Uy đang biểu hiện rằng y rất là không thích hắn.

Ngay lập tức y vừa quay mặt đi, tên quản gia bắt lấy cánh tay Hà Uy, kéo y vào trong nhà.

Tên quản gia ném y lên cái phản, động tác quá mạnh mẽ động đến vết thương ở chỗ kia khiến Hà Uy than nhẹ, hắn cũng nhanh nhẹn đè lên bao phủ cả người y.

Phản nhỏ trống trải bị hai nam nhân nằm lên phát ra một tiếng "kèn kẹt", phản đã cũ, nếu vận động mạnh hơn, phản sẽ sập.