Phong Vân

6/10 trên tổng số 5 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Phong – Vân bộ truyện tranh nổi đình đám và đã từng được chuyển thể thành phim qua nét vẽ của Mã Vinh Thành. Thì nay với ngòi bút của Đan Thanh chúng ta sẽ lại thấy được một Phong mờ ảo vô hình vô tướ …
Xem Thêm

Chương 8: Vân (4)
Đó là Bộ Kinh Vân .

Hoắc Bộ Thiên ngồi ở mép giường, nắm chặt tay của Ngọc Nùng, hắn nhìn khắp mọi người, nhưng không thấy bóng dáng của Bộ Kinh Vân, vì vậy hỏi Phúc tẩu :” Phúc tẩu, Kinh Giác đâu ?”

Phúc tẩu mặt lộ vẻ xấu hổ, lập lờ đáp :” Ta....không biết, thiếu gia tựa hồ ở.....hai ngày trước không thấy.”

“Cái gì?” Hoắc Bộ Thiên ngẩn ngơ, vừa định hỏi tiếp, Ngọc Nùng nằm ở trên giường lại chợt gượng dậy, hư nhược gọi khẽ :” Bộ Thiên.......”

Hoắc Bộ Thiên vội vàng ghé sát tai cẩn thận lắng nghe, chỉ nghe Ngọc Nùng còn đang gọi :” Ngô Giác, Đồng Giác........”

Hắn không khỏi cảm thấy đau xót, nữ nhân này đối với hai nhi tử hắn rốt cục có tình, đến lúc chết còn kêu tên hai đứa bọn chúng.

Ngô Giác và Đồng Giác chợt nghe kế mẫu gọi tên hai huynh đệ hắn như thế, cũng không thể kiềm mình, khóe mắt ướŧ áŧ nhỏ lệ.

Những năm gần đây, Ngọc Nùng chỉ vì lấy lòng Hoắc Bộ Thiên mà đối đãi tốt với hai đứa nhỏ đó, cũng có thể nói là hết sức quan tâm đến chúng .

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Ngọc Nùng ở trong mộng nói mê rêи ɾỉ :” Kinh Vân.....Kinh Vân.....”

Hoắc Bộ Thiên sắc mặt biến đổi, hắn không nghĩ tới bình thường Ngọc Nùng hà khắc với con mình, giờ phút này vẫn suy nghĩ kêu tên nó , khó nói con người ta khi gần kề cái chết, lời nói cũng trở nên thân thiện ?

Ngọc Nùng tuy là yếu nhược, nhưng hai chữ Kinh Vân cũng không ngừng trên miệng, nàng không còn nhớ tên Kinh Giác của con mình, ở trong tâm khảm nàng, hắn vẫn là Kinh Vân!

Trong lòng của nàng, thật ra còn có Kinh Vân.

Nàng kêu gào một lúc, chẳng biết khí lực ở đâu, bỗng dưng tinh thần rung lên, hai tròng mắt vừa mở, như hồi quang phản chiếu, ánh mắt tức thì lưu chuyển, tìm một người .

Một người khiến nàng nghĩ hối tiếc cả cuộc đời, rồi lại không thể giải thoát khỏi người đó.

Qua một lúc lâu, gương mặt Ngọc Nùng lộ vẻ thất vọng, nói với Hoắc Bộ Thiên :” Bộ Thiên, Kinh.....Vân.....đâu ?”

Nàng quan tâm vẫn là Kinh Vân !

Hoắc Bộ Thiên không biết trả lời với người cận kề cái chết trước mắt, nếu hắn nói thật không thấy Bộ Kinh Vân, chắc chắn sẽ khiến nàng buồn phiền gấp bội lần, nhưng nếu không nói, lại không biết tìm hắn ở đâu trở về .

Đang lúc chần chừ, chợt nghe người hầu bên cửa reo lên :” A! tốt quá, thiếu gia đã về rồi!”

Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt lên trên người Bộ Kinh Vân đang tiến vào trong phòng, chỉ thấy y phục quanh người đều bị rách thủng, dơ dáy vô cùng, cũng không biết hai ngày nay đi đâu ?

Ngọc Nùng vừa thấy con mình, khuôn mặt trắng bệch nhợt nhạt, nhất thời có chút tức giận, nhưng trông lại hắn y phục quanh người vừa rách nát vừa dơ bẩn, lại không nhịn được chế giễu mắng :” Ngươi....ngươi....đứa nhỏ này, rốt cục....đến đâu....chỗ quỷ quái nào...chơi đùa....vậy ?

Nàng cùng hắn hình như có oán thù truyền kiếp, giờ phút này vẫn không quên mắng hắn.

Bộ Kinh Vân cũng không trả lời, ngây ngốc đứng cách trước giường vào thước, không có cất bước đến gần.

Hoắc Bộ Thiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của hắn, âm thầm dùng sức kéo hắn đến gần, ghé sát bên tai hắn thấp giọng khuyên nhủ :” Hài tử, không nên hàng động bốc đồng, mẹ ngươi....thật sự không được khỏe! mau nói vài câu tốt lành với nàng.”

Bộ Kinh Vân bị Hoắc Bộ Thiên kéo mạnh lại trước giường, Ngọc Nùng bất lực nhìn cặp mắt lạnh lùng kia của hắn, nói :” Kinh Vân, ngươi....đối với ta....luôn...lạnh lẽo...như thế....ngươi....rất hận mẫu thân...sao ?”

Rốt cục cũng đã nàng đem nghi vấn vẫn luôn canh cánh trong lòng nói ra.

Bộ Kinh Vân lặng yên không phản ứng, bất quá trong ánh mắt lại hiên lên một tia đau thương.

Đáng tiếc, Ngọc Nùng đang lúc thần trí mơ hồ vẫn không phát hiện tia thương xót đã thấm sâu vào tận xương tận tủy của hắn, nàng chỉ vươn cánh tay khô gầy run run, nhẹ vỗ về khuôn mặt của Bộ Kinh Vân, nói :” Mẹ...chết...ngươi...sẽ...khóc...chứ ?”

Nàng rốt cục không dám khẳng định.

Hoắc Bộ Thiên ở bên không khỏi biện hộ, tiếp lời nói :” Hài tử, ngươi theo ý mẫu thân ngươi một lần này, khóc đi!” Nói rồi hai hàng lệ rơi xuống .

Bộ Kinh Vân yên lặng nhìn nàng thống khổ, gương mặt u buồn, đang muốn đưa tay vào trong ngực, giống như muốn móc ra chút đồ, nhưng bàn tay lại đột nhiên bị bàn tay của Ngọc Nùng gắt gao nắm chặt.

Tay của hắn tuy nhỏ, nhưng lạnh lẽo, tâm của hắn, liệu có lạnh lẽo như băng giống vậy ?

Ngọc Nùng không khỏi âm thầm thở dài, nói :” Ngươi...quả nhiên...không khóc!”

Nói rồi, bàn tay nắm chặt tay hắn lỏng dần.

“Nùng!” Hoắc Bộ Thiên trong lòng biết không ổn, vội càng tiến lên ôm nàng, Ngọc Nùng hơi thở mong manh, nhưng vẫn cười khổ nói :” Bộ Thiên ...thϊếp không có...trách nó...nó...thật sự...không có vì...thϊếp mà nhỏ xuống....nửa giọt lệ...”

Dứt lời cánh tay buông thõng , hồn giờ đã lìa khỏi xác .

Nàng đến chết cũng không tin Bộ Kinh Vân không nhỏ lệ vì mình.

Hoắc Bộ Thiên lập tức ôm chặt thi thể của nàng không buông, nước mắt già nua nhỏ xuống, hai huynh đệ Ngô Giác cũng gào khóc, còn lại đám tỳ bộc cũng không khỏi đẫm lệ.

Cả phòng lập tức tràn ngập một vẻ đau buồn.

Chỉ có Bộ Kinh Vân thần sắc như cũ, hắn cũng không nhúc nhích nhìn thi thể của Ngọc Nùng, nhìn vẻ mắt của mọi người đau buồn, cư nhiên không có chút cảm động, một lúc lâu thật lâu, mới lén lút lui ra ngoài, không muốn để bất cứ người nào phát hiện.

Nhưng, Hoắc Bộ Thiên đang đau buồn trong lúc vô ý lại liếc thấy vẻ mặt của hắn lúc này.

Đó là một loại vẻ mặt cổ quái vô cùng, một loại vẻ mặt so với người chết còn khó coi hơn.

Bởi vì vẻ mặt này của Bộ Kinh Vân, Hoắc Bộ Thiên cố nén đau xót, buông Ngọc Nùng, lập tức đi theo ra ngoài.

Mây đen che lấp mặt trăng.

Trăng đêm nay là trăng khuyết.

Dưới nửa ánh trăng tàn, Hoắc Bộ Thiên vẫn đi theo phía sau Bộ Kinh Vân, hắn muốn xem đứa nhỏ này sau khi mẫu thân chết, còn muốn đi đâu ?

Đường nhỏ trước mắt ngoằn ngoèo khúc khủy, im lìm không tiếng động, thêm phần cô độc.

Hoắc Bộ Thiên cảm thấy con đường này quen thuộc vô cùng, hắn đột nhiên nhớ lại, con đường này thông với một hoang địa đầy mộ phần cách Hoắc gia một dặm.

Hắn còn nhớ kỹ, khoảng một năm trước đây, hắn nhân vì cảm thấy Bộ Kinh Vân và Ngọc Nùng trong lúc hiềm khích càng sâu, bởi vậy chủ tâm đem hai mẫu tử này cùng nhau ra ngoài du ngoạn giải khuây, hy vọng có thể hóa giải tâm bênh của hai người bọn họ.

Ngọc Nùng trong lúc vô tình phát hiện một gốc dong thụ (gốc đa, gốc si) ở trong mộ viên này, nàng thấy cây dong thụ này rủ xuống ngàn sợi rễ, đặc biệt thích thú, vì vậy nhất thời nói đùa ngày sau khi chết đi, nếu có thể táng thân dưới tàng cây này, chết cũng không hối tiếc.

Hoắc Bộ Thiên nghĩ tới đây, thầm giật mình, đứa nhỏ này ngày đó cũng ở bên nghe mẫu thân nói, có thể hắn....lúc này, Bộ Kinh Vân đã bước đến dưới một gốc dong tùng, sắc mặt Hoắc Bộ Thiên không khỏi phát xanh, trốn ở trong bụi rậm chờ đợi xem diễn biến. Nơi này, đúng là chỗ táng thân theo như Ngọc Nùng nói.

Chỉ thấy Bộ Kinh Vân chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất, bắt đầu sử dụng đôi tay nhỏ bé đào bới trên mặt đất.

Trong lòng Hoắc Bộ Thiên từ từ phát lạnh, đứa nhỏ này rốt cục muốn làm cái gì ?

Bùn đất vốn không cứng lạnh, song Bộ Kinh Vân với sức của đôi tay nhỏ bé, nói muốn đào muốn bới thật sự là dễ vậy sao ?

Ngay cả như thế, Bộ Kinh Vân cũng không dừng lại, hắn một mực bới, cố gắng không ngừng móc.

Nhưng huyết nhục con người sao chống chọi được với bùn đất, chỉ chốc lát, mười đầu ngón tay đã trầy xước, máu tuôn như suối.

Nhưng hắn vẫn như cũ không có nhỏ lệ.

Hoắc Bộ Thiên trong lòng không khỏi nổi lên thương xót vô hạn, đang muốn tiến lên khuyên can, nhưng thấy Bộ Kinh Vân đột nhiên đưa tay vào ngực....

Ngay lúc Ngọc Nùng sắp chết thì, hăn cũng từng thấy nó đưa tay vào ngực, muốn lấy ra vật gì.

Vậy nên hắn ngừng lại .

Dưới ánh trăng ảm đạm, Bộ Kinh Vân lấy ra một vật giống như là gốc nhân sâm hoang dã.

Nhân sâm ?

Hoắc Bột Thiên nhớ lại, hắn từng nói với đứa nhỏ này rằng chỉ có nhân sâm mới có thể kéo dài mạng sống của Ngọc Nùng. Hắn mất tích hai ngày trước đây, chẳng lẽ thật sự là đi hoang sơn dã lĩnh tìm nhân sâm ?

Hoắc gia trang giàu có một phương, sao không mua nổi một cây nhân sâm ? Nhưng ở trong lòng một tiểu hài tử, tất nhiên hy vọng tự mình tìm một gốc cây nhân sâm kéo dài mạng sống cho mẫu thân . Đương nhiên thấy đứa nhỏ này mà ngẫm lại, bất kể người nào cũng không có quyết tâm và dũng khí như vậy, trừ phi là đứa nhỏ đặc biệt mới có thể như thế.

Bộ Kinh Vân cũng không phải là một đứa nhỏ tầm thường.

Hoắc Bộ Thiên đột nhiên tỉnh ngộ, trong lòng một trận đau đớn thầm nghĩ :” Ngọc nùng, nàng cũng có hiểu lầm nhi tử của mình rồi .

Đang lúc đau lòng âm ỉ, Bộ Kinh Vân đã đem nhân sâm đặt xuống trong tiểu huyệt vừa đào bới, sau đó đem bùn đất lấp lại như cũ.

Cùng lúc đó, thân thể của hắn đột nhiên run rẩy kịch liệt, liền đó ngã trên mặt đất.

Biến đổi này thật sự nằm ngoài ý liệu của Hoắc Bộ Thiên, lập tức không cần ngẫm nghĩ, chạy ra khỏi bụi rậm, ôm lấy Bộ Kinh Vân vào trong lòng, chỉ thấy gương mặt hắn xanh xao tái nhợt, sớm đã ngất đi, thân thể lại nóng rực như lửa, hiển nhiên đứa nhỏ này đã nhiễm bệnh. Hắn không ngại lao khổ đi tìm nhân sâm hoang dã, sau khi về nhà lại sợ hãi nghe lời trăn trối, ngay cả tâm linh nhỏ bé vẫn có thể chịu được, nhưng dù sao thân thể vẫn là một đứa nhỏ.

Hoắc Bộ Thiên nhìn đôi tùng nê trên mặt đất, đột nhiên cảm khái thở dài :” Có đôi khi, con người đang ở lúc đau khổ nhất, thì cũng không nhất định phải chảy lệ, Ngọc Nùng nàng sao phải khổ sở đến chết vẫn muốn cưỡng cầu giọt lệ của con mình?” Hắn một bên cảm than một bên ôm lấy Bộ Kinh Vân buồn bã rời đi.

Thêm Bình Luận