Chương 6: Vân (2)
Chỉ thấy trên thính đường, hai bên hai hàng ghế cũ, khi phái thanh nhã, có phong phạm thế gia giàu có, thói quen quan liêu của Hoắc gia cũng không ít.
Nhưng thật ra mấy năm gần đây, Hoắc gia trang dần dần đã có chút danh tiếng trong chốn giang hồ, một tay trang chủ Hoắc Bộ Thiên dựa vào Hoắc gia kiếp pháp, thật sự không thể xem thường.
Giữa thính đường, Hoắc Bộ Thiên khôi ngô vạm vỡ đang ngồi, cùng với hắn là thể tử mới cưới Ngọc Nùng.
Đứng bên cạnh hai người là hai đứa bé, một lớn một nhỏ, đứa lớn khoảng mười một tuổi, đứa nhỏ khoảng mười tuổi.
Hoắc Bộ Thiên vừa thấy Bộ Kinh Vân, nhất thời mặt mày hớn hở, vẫy tay nói :” Đứa bé ngoan, con lại đây.”
Bộ Kinh Vân chầm chậm bước đến gần, Hoắc Bộ Thiên lúc này mới phát giác nó bước rất chậm, phảng phất như mỗi bước chân đều trải qua sự cân nhắc cẩn thận sâu xa mới cất bước, để phòng ngừa sa ngã vào những cạm bẫy.
Thật vất vả mới đợi được Bộ Kinh Vân đến trước mắt mình, Hoắc Bộ Thiên nói :” Kinh Vân, ta muốn gặp con, nhưng thật ra là muốn con nói một câu.”
Hắn nhìn thẳng vào Bộ Kinh Vân, nhưng Bộ Kinh Vân không có nhìn lại hắn
“Bắt đầu từ hôm nay, con đã danh chính ngôn thuận trở thành một thành viên của Hoắc gia, hy vọng con có thể cùng mọi người chung sống hòa thuận!” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bộ Kinh Vân nổi lên một sắc vẻ vui sướиɠ chưa bao giờ có, Hoắc Bộ Thiên cảm thấy mọi chuyện đúng như trong dự liệu. Hắn nói tiếp : ”Bất quá, nhập gia phải tùy tục, con đã trở thành người của Hoắc gia, nếu lại tiếp tục gọi là Bộ Kinh Vân e rằng có chút không phải, lại càng không biết người thế tục sẽ nhìn con như thế nào....”
Vấn đề đương nhiên ở chỗ! Hoắc gia trang có thể nào nuôi dưỡng một đứa bé mang họ Bộ? người thế tục không khỏi đàm tiếu.
Hoắc Bộ Thiên chỉnh giọng nói tiếp : ”Bởi vậy, con nên có một cái tên riêng, Kinh Vân con đã hiểu chưa?”
Bộ Kinh Vân vốn không có để ý hắn đang nói gì, lúc này chợt nghe muốn đổi sang tên khác, tức thì sắc mặt khẽ biến.
Nhưng Hoắc Bộ Thiên kéo hai nam hài bên cạnh qua nói :” Đây là trưởng tử của ta Ngô Giác, đây là con thứ hai Đồng Giác, tên của bọn chúng đều lấy Giác là gốc, phân biệt là Ngô, Đồng.”
Bộ Kinh Vân đưa mắt nhìn hai nhi tử của Hoắc Bộ Thiên, trên mặt hai người phát ra một cỗ khí thế kiêu ngạo, ánh mắt nhìn chằm chằm Bộ Kinh Vân không có thiện cảm.
Hoắc Bộ Thiên nói :” Nguyên danh của con là chữ Kinh, không bằng sau này sẽ gọi là ‘ Hoắc Kinh Giác, ý con như thế nào ?”
Hoắc Kinh Giác?
Bộ Kinh Vân hoàn toàn không có phản ứng
Ngọc Nùng nãy giờ ngồi im quan sát, nàng vốn sớm đã đáp ứng với Hoắc Bộ Thiên sẽ không có khó khăn gì với nhi tử của mình! Nhưng thấy Bộ Kinh Vân đối với Hoắc Bộ Thiên không nhìn không hỏi, trong lòng khó tránh khỏi tức giận, nhịn không được ngắt lời nói :” Kinh Vân, sao không trả lời cha con ? con không thích sao ?”
Tiếp đó đột nhiên níu lấy vạt áo của nhi tử.
Bộ Kinh Vân lạnh lùng nhìn nàng, không có chống cự.
Ngọc Nùng càng nhìn gương mặt này, hỏa khí trong lòng càng bốc cao, căm hờn nói :” Ta ghét nhất chính là cái tính tình này của mày, mày luôn nhìn tao lạnh lùng, giống như tao cũng không phải là mẹ của mày vậy! tao ra lệnh cho mày! Mau mau trả lời cha mày!”
Bộ Kinh Vân xem ra gặp cường bạo càng cứng rắn, tuyệt không mở miệng.
Ngọc Nùng không thể nhịn được mở miệng mắng :” Giỏi! mày không đáp, tao cũng có biện pháp khiến mày mờ miệng!”
Nói thì chậm lúc đó thì nhanh, đưa tay liên tục vả lên mặt Bộ Kinh Vân!
Nhất thời mọi chuyện xảy ra ngoài ý liệu của Hoắc Bộ Thiên, không ngờ Ngọc Nùng lại oán hận nhi tử của mình như vậy, thật sự nói đánh là liền đánh thật, không lưu tình chút nào, ngay cả Phúc tẩu và hai nhi tử của Hoắc Bộ Thiên cũng cảm thấy ngạc nhiên.
“Bốp” một tiếng, kết quả là khuôn mặt nhỏ nhắn của Bộ Kinh Vân đã bị một cái bạt tai
Ngọc Nùng đang muốn đưa tay đánh tiếp, ngay lập tức, bàn tay khổng lồ rắn chắc của Hoắc Bộ Thiên bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng khuyên nhủ :” Nùng, đừng hung dữ với đứa nhỏ như vậy!”
Ngọc Nùng đang đánh hăng, đột nhiên hỏi lại :” Chàng còn bảo vệ nó sao ? bây giờ nó đến đây còn chưa có mở miệng gọi chàng một tiếng cha đấy!”
Hoắc Bộ Thiên bị nàng nói đúng chỗ đau, tức thì sắc mặt đỏ lên, cười khổ nói :” Nùng, nó chỉ là một đứa nhỏ năm tuổi thôi, sao có thể trong thời gian ngắn tiếp nhận hoàn toàn sự thật? chúng ta thân làm cha mẹ, tốt nhất nên tha thứ cho nó mới phải.”
Ngọc Nùng thấy hắn bảo hộ con mình như vậy, cũng không biết nói sao, chỉ đành giật mạnh tay về, không hề nói thêm câu gì
Hoắc Bộ Thiên nhìn năm vết ngón tay đỏ như máu in hằn lên má của Bộ Kinh Vân, thương xót nói :” Hài tử, ta biết con không muốn tiếp nhận mọi thứ nơi này, nhưng người sống trên đời, tất cả đều có vô số thất vọng, đau buồn và thay đổi, vô luận con không muốn, nhưng vẫn phải tiếp nhận nó, đối mặt với nó. Bởi vì.....”
Hắn một bên nói, một bên nắm lấy thân thể nhỏ bé của bộ kinh vân, nói từng chữ :” Đây là số mệnh”
Hắn một phen khổ tâm thương xót nói như vậy, nhưng thật ra là hy vọng đứa nhỏ này có thể hiểu được tình cảnh của mình, có thể sống vui vẻ khoái hoạt. Song, hắn cũng sớm biết rõ, đứa nhỏ này tuyệt đối sẽ không hiểu được!.
Bởi vì Bộ Kinh Vân đã vượt qua mặt hắn mà đi.
Cứ như vậy lại qua vài ngày, hết thảy mọi thứ trong Hoắc gia trang vẫn như thường, kẻ đến người đi như cũ.
Toàn bộ đám tì bộc cũng không phát hiện trong trang có thêm một đứa nhỏ - Hoắc Kinh Giáp.
Ngược lại, mọi người lại biết rõ vị tân trang chủ phu nhân tên là Ngọc Nùng, bởi vì nàng thường xuyên sai bảo bọn họ làm việc này việc nọ, trên dưới Hoắc gia trang cũng đều sai bảo qua.
Nữ tử có chút tư sắc này, một khi bay cao lập tức cho mình là phượng hoàng, vội vàng thể hiện uy thế phu nhân, mọi người chỉ đành theo lệnh, chạy ngược chạy xuôi theo ý nàng ta
Chỉ có Phúc tẩu thấy tức giận bất bình, lão bộc này vốn phụ trách ăn ngủ của đám thiếu gia Hoắc gia, lão cũng biết rõ Ngọc Nùng tịnh không quan tâm đến nhi tử thân sinh của mình.
Tân thiếu gia đã ở trong phòng được ba ngày, ba ngày cũng không có rời khỏi cửa phòng nửa bước! tân phu nhân từ trước đến giờ cũng không có đến tìm con, không biết tâm của nàng ở đâu?
Điều Phúc tẩu cảm thấy kỳ quái nhất chính là, tân thiếu gia tuổi còn nhỏ, lại không nói không rằng, không cười không đùa, ngồi buồn ở trong phòng ba ngày! Thật không biết nó vượt qua như thế nào?
Bởi vậy, Phúc tẩu ngoại trừ đưa thức ăn cho nó, có đôi khi, cũng đi vào bên trong phòng ở lại nói chuyện cùng nó, để cho đứa nhỏ này bớt buồn rầu.
Song, Bộ Kinh Vân lại giống như một kẻ câm, không nói không đáp, dường như nó không biết đi đi lại lại ở trong phòng, chỉ ngồi lẳng lặng, giống như người gỗ.
Thật là sự tĩnh lặng đáng sợ!
May thay đến ngày thứ tư thì nó đột nhiên tự đi ra hoa viên, nhưng cũng không phải đi tản bộ chung quanh, chỉ ngổi ở trên một tảng đá lớn trong hoa viên, ngẩng đầu ngắm nhìn mây trắng phía chân trời đến ngây người.
Phúc tẩu cuối cùng thấy nó chạy ra hoa viên, thầm thấy cao hứng, vội vàng đến phòng bếp chuẩn bị cơm trưa cho nó.
Bởi vậy, phiền toái liền tìm tới cửa.
Bộ Kinh Vân ngồi một lúc. Ngay lúc đó một một con chó nhỏ một bên sủa “ Uông uông uông”, một bên đưa chân chạy tới hướng nó. Lại thấy con chó này thần sắc sợ sệt, khắp mình đầy vết thương, hiển nhiên là vừa mới bị người ta đánh cho một trận, lúc này hoảng sợ không chọn đường, vội vàng chạy trốn đến núp phía sau tảng đá lớn Bộ Kinh Vân ngồi!
Chợt lúc này, hai đứa nhỏ cầm gậy gỗ đuổi theo tới, đúng là nhi tử của Hoắc Bộ Thiên – Ngô Giác và Đồng Giác!
Hai người bọn họ giống như vì con chó nhỏ kia mà đến, nhưng đuổi đến nơi này đột nhiên mất đi bóng dáng của nó, Ngô Giác không khỏi giận dữ kêu :” Phi! Con tạp mao kia thật là cả gan! Bổn thiếu gia chỉ muốn xem nó dáng vẻ thế nào, ngược lại nó còn cắn ta một miếng, không đánh nó một trần nhừ tử, thật khó tiêu mối hận trong lòng!”
Đồng Giác phụ họa nói :” Thế này thì quá tiện nghi cho nó! Theo đệ thấy, tốt nhất đem nó chặt xương nấu da, sau đó đánh chén no nê một bữa
Ngô Giác hắc hắc cười nói :” Được! chúng ta đi tìm nó đi!”
Hai người lại tiếp tục tìm kiếm bốn phía trong hoa viên, tự nhiên phát hiện Bộ Kinh Vân đang ngồi ở trên tảng đá lớn.
Ngô Giác đi tới trước mặt Kinh Vân, nói :” Uy! Du Bình(1), ngươi có thấy một con chó nhỏ chạy qua đây không ?”
Vừa mở miệng đã khinh miệt dị thường.
Kỳ thật khi tiểu tạp mao sớm trốn phía sau tảng đá lớn, nhưng Bộ Kinh Vân ngay cả nửa cái lông mi cũng không động, chỉ sợ bở vậy mà tiệt lộ hành tung của tiểu tạp mao? Căn bản là hắn đối với bất kỳ mọi việc đều không quan tâm.
Bình thường hắn rất ít khi nói chuyện, bây giờ Ngộ Giác lại nói lời khiếm nhã, hắn càng quý chữ như vàng.
Đồng Giác lúc này cũng tiến lên hùa theo nói :” Đại ca ta hỏi ngươi, sao ngươi không đáp ? đừng có mãi giả vẻ nữa.”
Ngô Giác nói :” Nhị đệ, hắn tịnh không phải giả vẻ gì, mà căn bản là đồng loại với tiểu tạp mao – Tiểu tạp chủng!”
Đồng Giác nói :” Ha ha! Chẳng trách khi phụ thân và hắn nói chuyện thì, hắn có miệng mà khó nói! Nguyên lại là miệng chó không nói được tiếng người a!”
Hai huynh đệ bọn họ một xướng một họa, mỉa mai châm biếm, Bộ Kinh Vân nghe xong một hồi, liền từ trên tảng đá nhảy xuống, chạy về phía phòng của mình.
Ngô Giác và Đồng Giác sao có thể để hắn đi dễ dàng như vậy ? hai người thân hình vừa triển, trước sau bao vây, Ngô Giác như tia chớp bẳt lấy cánh tay trái của Bộ Kinh Vân, bạo quát :” Tiểu tạp chủng, ta xem ngươi nhất định biết rõ tiểu tạp mao ẩn trốn ở đâu đúng không? Mau nói cho bọn ta biết, nếu không.....”
Trong lúc ba người đang dây dưa, tiểu tạp mao kia có thể thấy Ngô Giác Và Đổng Giác đang phân tâm, vì vậy thừa cờ từ sau tảng đá vòng theo hướng khác chạy đi.
Đổng Giác ánh mắt lợi hại, vừa thấy tiểu tạp mao vội vàng hô :” Đại ca, tiểu tạp mao ngay bên kia !”
Ngô Giác chợt nghe đệ đệ nói, lập tức buông Bộ Kinh Vân ra, hai người đang muốn đưa chân cùng đuổi, đột nhiên đều bị Bộ Kinh Vân từ phía sau nắm chặt lấy lưng, hai huynh đệ một người lảo đảo ngã sấp về phía trước, Bộ Kinh Vân phía sau cũng ngã lăn xuống!
Ngô Giác nhìn tiểu tạp mao càng chạy càng xa, giận dữ nói :” Chó con( nguyên văn :Cẩu nương dưỡng), vừa rồi nhất định là ngươi bao che cho súc sanh kia, ngươi muốn chết sao?
(1) : Bình dầu, ý nói miệt thị.