Chương 1: Gặp gỡ

Vân, tha thứ cho ta, đời này ta nợ muội....Ta và nàng ấy, sinh tử không rời!!

Phong Vân mỉm cười nghiệt ngã, lệ hoa mấy hàng

-Hạo Thần, ta mệt rồi, ta không biết phải đối xử thế nào với chàng nữa. Người thực sự tàn nhẫn là chàng, chàng vốn không hề cảm nhận được tình yêu của ta...

Sở ái ly sơn hải, sơn hải bất khả bình. Bầu trời nổi cơn giông bão mà lòng người cũng chẳng phải mây tạnh mưa tan. Giọt mưa nhẹ thế, cớ sao làm nặng trĩu lòng người.

Mệt rồi, đi rồi, tan rồi....

" Chàng đi tìm tỉ tỉ, thϊếp đi tìm bình yên"

Phong Vân buông đôi tay ngọc, tấm giấy lụa trôi theo gió chẳng biết về đâu. Giọt lệ lăn trên gò má nàng, thấm ướt rèm mi, rồi hòa dòng sóng cuốn ầm ầm dưới vực đỉnh Vọng Phu.

Tất cả những gì kiếp này nàng làm, nàng đều chưa từng hối hận, chỉ là nếu có cơ hội trở lại....Nàng tuyệt đối sẽ không yêu người nữa!!!

"Hạo Thần...chúc chàng một đời vui vẻ"

Lời vừa dứt, thân ảnh gầy mòn, tóc mai như sương, chìm trong giông bão, như chưa từng tồn tại....

*********

Thủy cung lại nổi sóng thần, hóa sơn ngâm cũng đồng loạt bộc phát. Binh tướng thập lục viện chấn giữ Ngọc Hoa điện của Linh Phi và nhân dân ngư tộc đều đã gần như sức cùng lực kiệt.

Năm nào cũng vậy, ngày tế lễ sơn thần cũng là ngày đại hỉ năm xưa của An Thiên công chúa và Sơn Đế đã qua lâu, nhưng mỗi năm tới dịp thì Thủy Đế mượn tửu yến mà phá một trận long trời lở đất. Hôm này là một ví dụ...Đại Vương lại đại náo Long Cung rồi!!!

-Đại Vương, kính xin người bảo trọng ngọc thể!

Linh Phi quỳ gối, đôi tay mảnh nắm lấy gấu áo Thủy Đế mà mắt long lanh giọt lệ. Đường đường là ái nữ của thần Kim Quy năm xưa giúp An Vương đánh đuổi giặc, nay lại lâm vào hoàn cảnh hồng nhan bạc mệnh...

-Cút!!

Hắn gằn một tiếng, đạo huyền đánh bật tất cả xa ra vạn trượng. Thủy Đế động thân, chiếc đuôi rồng như giáp sáng uốn khúc, hất toàn bộ cửu đỉnh đài tọa lơ lửng trong thủy cung, một thân lên thẳng mặt biển, chẳng ai ngăn cản nổi....

Đại Vương, An Thiên công chúa đã trở thành Sơn Đế phu nhân rồi, qTa mới là thê tử của chàng, mà người chẳng thể nào quên được nàng ta sao?

Từ xa, một thân ảnh nữ tử trôi lênh đênh trên mặt biển, cô độc, buốt giá, nhói nát tâm can. Là lòng lương thiện trỗi dậy hay là vì dung mạo hoa cười ngọc thốt, mây thua nước tóc tuyết nhường màu da ấy của Phong Vân mà làm hắn rung động? Thủy Đế vậy mà cứu nàng về Thủy Cung cho uống tiên dược ngàn năm của Xích Hỗn luyện thành.

Một thi thể nữ nhân nhân tộc lại làm cho Chúa vùng nước thẳm xưa nay nổi tiếng lãnh khốc tàn bạo bế thẳng Thất Tinh Điện, qua nhiên như cơn sóng lũ bất ngờ ập vào cuộc sống trư hầu ngư tộc.

Thủy Đế một thân uy vũ, hoang dại dưới men say, lại có thừa phong trần mị hoặc, chiếc đuôi bạch long giáp sáng cũng đã hóa trở lại đôi chân trần của nam tử, thon dài, thoát tục.

Tay ôm Phong Vân hạ xuống đại điện, sóng lớn đánh y phục trên thi thể Phong Vân tan tác, chỉ còn hơn nửa, muộn rạng san hô mềm tựa mây uốn lại che phủ toàn thân, chỉ kịp lộ ra mai cốt cách, tóc tựa mây. Bồng bềnh trong nước, mĩ lệ vô ngân...

Chỉ là....

-Điện hạ, chàng hà cớ gì phải bỏ 30 năm công lực tu luyện để chỉ cứu sống một nữ tử phàm trần. Lại chỉ có thể sống 3 năm. Từ khi nào chuyện của ta đến lượt nàng quản vậy Linh Phi

-Đây rõ ràng không phải là một câu hỏi - đây là một lời cảnh báo

Thủy Đế vẫn thi triển đan dược trên người Phong Vân. Nhưng giọng nói lại sắc bén, tựa như cứa mạnh vào trái tim Linh Phi đang quỳ ở bên ngoài.

-Thϊếp chỉ là....nghĩ không đáng

-Đáng...nàng đáng sao?- Hắn cười

-Đừng quên 2 nghìn năm trước là nàng ép ta, ta vốn không có ý định cầu thân với nàng. Đây là những gì nàng phải nhận khi cố chấp yêu người không yêu mình..

À, nhớ không nhầm, chẳng phải nàng cũng trộm tiên đơn của ta để cứu sống cô gái huyện Nam Vương đúng không?

-Thϊếp!

-Lui ra đi, đừng có làm phiền ta !

Linh phi mắt nhòa lệ, một bụng ấm ức phất tay áo mà xin cáo lui về Ngọc Hoa điện. Trước khi đi vẫn dặn dò hạ nhân quản chặt nữ nhân Nhân tộc lai lịch không rõ ràng kia

**********

Thủy Tinh nhìn Phong Vân, khuôn mặt tựa trăng sáng dịu dàng thanh khiết, làn da trăng tựa ngọc Anh Thiên

Giống, rất giống An Thiên năm đó, chỉ là khuôn mặt phảng phất nét u sâu.....

Hôn mê 3 ngày 3 đêm, nàng tỉnh dậy vừa là tế lễ thần biển Thủy Quân Bác Nhậm Đông. Thất tinh điện rộng lớn, vắng lặng, chẳng có lấy một cung nữ hầu hạ.

Phong Gia vốn là dòng dõi cao môn lệnh tộc, nhưng gia phủ so với thất tinh điện lại chỉ như gian nhà tranh lụp xụp không hơn.

Nơi đây không trang trí bằng cổ mộc quái thạch như ở Phong Phủ , lại dùng những rạng san hô huyền ảo bồng bềnh, đẹp đến nao lòng.

Phía ngoài, tiếng hô cầm trống kèn ầm ĩ, náo nhiệt, tế thần khúc vang lên sôi động, nhưng cả gian phòng lại chỉ có độc một nam tử tích mịch ngồi nhìn tinh tú.

Mặt nước phủ mây, mây phủ tinh tú, trăng tràn biển, trời sao xoay vần xuyên qua tầng tầng lớp lớp nước vẫn sáng long lanh vô ngần.

Tỉnh rồi? - Thủy Đế cất giọng, không xoay đầu

Đây là....Giám hỏi công tử, tiện thϊếp đang ở nơi đâu - Nàng cất giọng, nàng đang ở đâu...Nếu nàng chết rồi, tại sao kí ức vẫn còn thế ?

Ngồi xuống bên ta, ta từ từ kể nàng nghe...

Không biết họ đã đối ẩm bao lâu, chỉ biết thời gian trôi qua, cả hai đều im lặng, lòng xót xa cho tri kỉ. Muối biển lại càng xát mạnh vào nối nhớ nghìn dặm quan san

Thì ra, nàng đáng thương như vậy, đáng thương chẳng kém ta là bao - Hắn cười, nàng cũng cười, cười ai oán.

-Ta đã chờ tướng công hơn 10 năm rồi

-Ta đã chờ nàng ấy gần một đời người rồi. Ta chỉ hi vọng gặp được nàng ấy một lần, cho nàng ấy thấy ta hạnh phúc rồi, ta sống rất tốt, chỉ đứng xa nhìn thôi...cũng được

-Chàng thật giống ta

-Nhưng ta kiên cường hơn nàng, ít nhất ta muốn sống. Cuộc đời này giống như cơn mưa tầm tã ngoài khuê phòng, có tầm tã cỡ nào, có tầm tã cơ nào rồi cũng trời quang mây tạnh.

Cuộc sống thì vẫn từng giây từng phút qua đi, dù hạnh phúc, hay là bi thương

-Vậy chàng còn nhớ công chúa không? - Phong Vân hỏi, lòng quặn thắt mà nghẹn ngào nhìn trời sao.

-Đã chừa từng quên sao cần phải nhớ... Cười mỉm, Thủy Đế trả lời

-Đau vậy, hà cớ gì phải cố cười

-Cười chưa chắc đã vui, khóc chưa hẳn là buồn, ta chỉ cười cho nàng xem, để nàng có ý chí sống, thế thôi!

-....- Phong Vân im lặng

-Giờ nàng ở bên ta rồi, dưới thủy cung này nàng cứ khóc cho thỏa thích, lệ hòa nước biển, ngoài ta ra, hãy cứ phơi bày đau thương mà chẳng sợ bị đàm tiếu.

-Chàng thì sao, chàng đã từng khóc chưa??

-Ta cạn nước mắt rồi. Rồi nàng sẽ hiểu, sau bao sóng gió, sau bao thăng trầm, thứ còn lại sẽ là sự kiên cường, kiên cười rồi, sẽ không khóc nữa...

-Khó tin quá, ta sẽ chỉ tin khi ta thấy..

- Hãy tin ta, rồi nàng sẽ thấy.

Thủy Đế vuốt nhẹ tóc nàng, nụ cười ấm áp biết bao, dịu dàng thế nào....Nghe nói kể từ đó, tim Phong Vân, đã đập trở lại rồi

*****************