Chương 20: Điệu đi chếch choáng này chắc không phải do đói, mà là say

Cơm, mì xào, bánh bao thịt, cá kho, khoai tây sợi, dưa hấu, vải, đủ loại đồ ăn và hoa quả bày biện trong nhà ăn, thực sự rất phong phú.

Lưu Hữu Bân bước nhanh hơn, cầm hai cái đĩa trống đựng trái cây và đồ ăn.

Cơm nước xong thì tráng miệng trái cây. Lúc này mới vỗ cái bụng no đi xuống nơi nghỉ ngơi tầng 3.

Vào khu phòng ngủ nữ ở tầng 3, năm cô gái khác đã chọn xong giường cho mình, đang sắp xếp đồ đạc.

Vào cửa có một cái tủ to, trong tủ đặt một đống trang phục thi đấu chưa bóc túi, đồ dùng vệ sinh vân vân.

Lưu Hữu Bân chọn bộ đúng số đo của mình, Lấy xong lại chọn cái giường tầng dưới, cất đồ ở mép giường.

Cái giường ngủ này cách vị trí cửa rất xa. Bên phòng ngủ cho nữ có rất nhiều giường, chắc Cử Phương cũng không ngờ thí sinh có thể trụ lại.

Số lượng giường được chuẩn bị từ đầu là rất nhiều. Nhưng hiện tại chỉ còn 11 thí sinh, 5 nam và 6 nữ.

Bên phòng nam chỉ dùng 5 giường, bên phòng nữ chỉ dùng 6 giường. Điều này dẫn tới còn rất nhiều giường trống.

Bên phòng nữ, bởi vì 6 cô đều không quen biết nhau, cho nên lúc 6 người chọn giường ngủ thì đều không chọn giường gần nhau, mỗi giường đều cách nhau một khoảng cách.

Giường ngủ của Lưu Hữu Bân là cách xa mọi người nhất, bởi vì cô chọn giường trong góc.

Cách cái giường này không xa có một cái phòng nhỏ. Lưu Hữu Bân mở cửa nhìn thoáng qua, bên trong là một phòng vệ sinh nhỏ có cái quạt thông gió rất tốt. Đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng mà Lưu Hữu Bân chọn giường chỗ này, tiện đi WC.

Bò lên giường thử độ đàn hồi của đệm, tính ổn định không khác giường kí túc xá trường lắm. Nhưng điều tốt hơn một chút chính là đệm giường này thoải mái hơn trường học chút xíu.

Thoải mái tới mức Lưu Hữu Bân thử giường mà sắp chìm vào mộng đẹp sau một buổi sáng mệt mỏi.

Bỗng nhiên, bên tai vang lên tiếng loa thông báo: "Thông báo, thông báo, hiện tại là 1 giờ 01 phút chiều, hiện tại là 1 giờ 01 phút chiều, khoảng 30 phút nữa khu ăn uống và khu vệ sinh sẽ đóng, xin các thí sinh hãy tranh thủ thời gian đi dùng bữa và rửa mặt. 30 phút sau, khu ăn uống và khu vệ sinh sẽ khóa cửa đúng giờ."

Lưu Hữu Bân: "..."

Lập tức tỉnh táo. Cái tổ chức xấu xa này, giữa chưa còn thông báo bằng loa.

À, đúng rồi, điện thoại của bọn cô đều bị tịch thu, ai không có đồng hồ thì không thể xem giờ. Chẳng lẽ đây là lý do Cử Phương phát loa thông bao vào giữa trưa cho bọn họ nghe?

Chẳng lẽ các người không thể lắp cái đồng hồ trong khu nghỉ ngơi để các thí sinh tự xem thời gian sao? Sao cứ phải dùng loa thông báo?

Lưu Hữu Bân bực bội đứng dậy cầm đồ và quần áo bò lên tầng 11.

"Mệt quá." Động tí là phải leo cầu thang, mệt chết mất.

Khu vệ sinh ở tầng 11 cũng chia làm khu nam và khu nữ. Lưu Hữu Bân vọt thẳng vào khu nữ tắm nhanh gọn lẹ. Tắm xong thì giặt quần áo luôn, sau đó mới mặc quần áo mới, cuối cùng cầm quần áo đã giặt sạch nhanh chóng quay lại tầng 3.

Đầu tiên là phơi quần áo ướt ở ban công, phơi xong thì ngồi trên giường dùng khăn lông chậm rãi lau khô tóc.

Đang lau tóc thì thấy một cô gái tóc ướt, khóc sướt mướt bưng chậu quần áo đi vào.

Lưu Hữu Bân đang do dự có nên hỏi thăm không, bèn thấy một cô gái gần đó đã hỏi thăm trước.

Nghe nửa ngày, tổng kết lại là: Buổi trưa cô gái này không đi ăn cơm trước mà là đi tắm rửa trước. Tắm xong, cô định lấy đồ ăn ở tầng 8, mang xuống tầng 3 để ăn nhưng bị nhân viên công tác cản lại, người ta không cho cô mang ra ngoài. Sau đó, cô gái chỉ đành để tóc ướt, bưng chậu quần áo ướt, ngồi ở tầng 8 ăn cơm.

Chưa xong đâu. Vừa ăn được một lát thì cô được nhân viên thông báo đã đến giờ, 1 giờ 30 phút chiều rồi, mấy bảo vệ cao to vạm vỡ trực tiếp đuổi cô ra khỏi khu ăn uống.

Cô gái trơ mắt nhìn nhân viên khóa cửa ngay trước mặt người mới ăn mấy miếng là cô. Và thế là, cô gái trẻ mệt mỏi nửa ngày vừa đói vừa nghe thông báo đã đến giờ khóa cửa, tủi thân bật khóc.

Lưu Hữu Bân: "..."

Hừm, cô đừng khóc, cô học tôi này. Lần sau mình cứ ăn cơm trước rồi đi làm chuyện khác, không gì quan trọng hơn ăn cơm.

Lưu Hữu Bân cho rằng trong nhóm thí sinh chỉ có cô gái này không được ăn trưa no, nhưng kết quá không phải vậy.

2 giờ chiều, tất cả mọi người đứng trên đài thi đấu, Lưu Hữu Bân phát hiện có một thí sinh nam đi đường loạng choạng.

Lưu Hữu Bân tò mò hỏi Trương Lập đứng cạnh cô, đươc Trương Lập lắp bắp báo cho biết vị thí sinh nam này đúng là không ăn cơm trưa.

Tuy không ăn trưa, nhưng người ta lên tầng 9 uống rượu nhiệt tình, uống no rượu ở đài phun rượu. Cho nên, hiện tại người ta đi lâng lâng chắc không phải vì đói, mà là say..

Lưu Hữu Bân: "..."

Ông anh này nghiện rượu kinh vậy sao?

Anh không biết buổi chiều cần làm gì à? Còn uống nhiều rượu như thế? Chắc lúc này anh không có cảm giác đứng vững.

Không thấy đôi mắt nhỏ của MC Dương Hằng à? Lúc này người ta đang trộm liếc anh đấy, ông anh ạ.

Ông anh nọ: "..."

Ngày thường tôi ngàn ly không say, ai biết tôi chỉ mới uống no rượu của Cử Phương mà đã say như này rồi.

Số độ của nó không đúng.. không đúng.. nó quá cao, hình như nồng độ cao hơn ngày thường tôi uống rất nhiều lần..

Cử Phương: "..."

Rượu nồng độ thấp thì không phải rượu. Chúc ngài dùng rượu vui vẻ.