Qua năm, còn chưa tới mồng 3 tháng Giêng, Lưu Hữu Bân đã xin nghỉ việc thu ngân ở siêu thị, tập chung ở nhà chuẩn bị luận văn tốt nghiệp.
Văn Nham lại khôi phục ngày tháng đi làm ở văn phòng Luật. Văn Nham vừa đi làm, vừa nhân lúc rảnh chuẩn bị thi chứng chỉ Luật sư, cùng với bước đầu chuẩn bị luận văn tốt nghiệp của mình.
Hai người bận rộn đến vào học kỳ 2 của năm 4.
Vừa vào học kỳ mới, Lưu Hữu Bân đi tìm giảng viên hướng dẫn luận văn tốt nghiệp, Lưu Hữu Bân nộp bản sơ thảo luận văn tốt nghiệp cho thầy hướng dẫn xong, lại đi tìm giảng viên của mình.
Nửa tháng trước khi vào học kỳ 2 năm 4, trường cô đã sắp lịch học cho sinh viên năm 4. Học xong chương trình học nửa tháng, sinh viên năm 4 mới có thể tự lựa chọn có ra ngoài thực tập hay không.
Nhưng hiện tại đã là ngày 18 tháng 2, 10 ngày nữa cô phải tham gia [Cuộc thi độc miệng] rồi.
Hết cách, cô chỉ có thể tìm giảng viên xin nghỉ.
10 ngày còn lại của tháng 2, cô muốn tập trung làm nốt luận văn tốt nghiệp, cô cần phải liên hệ với thầy hướng dẫn luận văn tốt nghiệp để nhanh chóng hoàn thành nó, không có thời gian đi học khóa nửa tháng kia.
Bởi vì thời gian [Cuộc thi độc miệng] kết thúc là vào tháng 4, nhưng lại không nói cụ thể vào ngày nào của tháng 4.
Mà tháng 5 cô phải đi bảo vệ luận văn tốt nghiệp, cho nên cô cảm thấy mình vẫn phải ưu tiên hoàn thành luận văn trước.
Vừa vào phòng báo lý do xin nghỉ, giảng viên đồng ý luôn.
Thầy nói thầy mang ba lớp, mỗi lớp đều có mấy sinh viên xin nghỉ vì lí do tham gia [Cuộc thi độc miệng] này, nên muốn làm xong luận văn sớm để xin nghỉ.
Cho nên, Lưu Hữu Bân vừa bắt đầu nói, giảng viên đã biết vì sao Lưu Hữu Bân xin nghỉ.
Lưu Hữu Bân vừa nói xong, thầy dứt khoát chấp thuận cho cô nghỉ.
Lưu Hữu Bân không ngờ trong trường cũng có người đi thi [Cuộc thi độc miệng] giống cô, thực sự cô không nghe các bạn học khác nhắc tới.
Lâu như vậy, ngoài lúc mẹ Văn Nham đưa cho cô tờ quảng cáo, Lưu Hữu Bân gần như chưa từng thấy tờ quảng cáo cuộc thi này xuất hiện ở nơi nào khác.
Ban tổ chức cuộc thi cứ như không tuyên truyền [Cuộc thi độc miệng], làm Lưu Hữu Bân thấy khó hiểu. Không ngờ, người ta có tuyên truyền, chỉ là cô không biết người ta tuyên truyền ở đâu.
"Thật sự tuyên truyền này." Hoàng Đức Nặc nói với Vương Hạ.
Mình đưa tờ quảng cáo cho mẹ Văn Nham, sau đó mình lại xúi mẹ Văn Nham đưa cho Lưu Hữu Bân, không phải là mình cũng đi tuyên truyền sao?
Vương Hạ: "..."
Ha hả, cậu tuyên truyền rộng rãi quá, tôi biết ơn quá.
Nói đến cùng, việc tuyên truyền không phải đều dựa vào tôi tuyên truyền với bạn cùng phòng và diễn đàn của trường sao?
Tôi phổ biến trên diễn đàn cho bạn cùng trường, bạn cùng trường của tôi lại đi tuyên truyền cho bạn cấp hai, cấp ba, đại học vân vân.
Tôi còn thuê một diễn đàn trường của một người bạn để đăng tải thông tin về [Cuộc thi độc miệng], chỉ là phạm vi không rộng lắm.
Vương Hạ cũng sợ nhiều người dự thi quá, đến lúc đó sẽ xuất hiện tình huống mất kiểm soát, anh không biết ăn nói sao.
Cho nên lần tuyên truyền này bản thân anh không tốn nhiều tiền, người biết cũng không nhiều lắm.
Nhưng mà, Vương Hạ cảm thấy, chỉ cần khởi động cuộc thi này, livestream toàn quốc, chắc chắn [Cuộc thi độc miệng] sẽ nổi tiếng khắp mạng xã hội.
Bởi vì quy chế của [Cuộc thi độc miệng] chính là vòng sau biếи ŧɦái hơn vòng trước. Nó không muốn hot cũng không thể.