Chương 4: Làm việc tại công ty bố

"Con chào bố.." Diệp Băng Băng và Tử Lâm Phong cú đầu chào ông

"Con trai bố khoẻ chưa nhỉ.." Ông vui vẻ hỏi Tử Lâm Phong

"Dạ rồi ạ" Tử Lâm Phong liền đáp

"Mà con dâu này, ở nhà cũng không phải nội trợ gì, con cứ vào công ty bố làm.

"Dạ con thì biết làm gì đâu ạ.

"Bố sẽ cho con đảm nhiệm chức giám đốc công ty, từ từ bố sẽ chỉ, loay hoay ở nhà gì cho chán." Trước khi vào băng đảng sát thụ, cô cũng chỉ mới học hết lớp 12, kinh nghiệm không nhiều nên có chút e ngại, với lời đề nghị của ông.

"Dạ vâng con cảm ơn bố" Diệp Băng Băng cúi đầu cảm ơn ông

"Bố à vậy con thì như nào " Tử Trí Vĩ không phục liền hỏi.

"Bố vẫn chưa tin con, từ từ bố sẽ tính, còn về Tử Phàm bố sẽ sớm sắp xếp vị trí trong công ty cho con" Tử Phàm liền cười nhẹ nhàng cúi đầu cảm ơn ông, Tử Trí Vĩ khó chịu ra mặt, ánh mắt ganh ghét nhìn cô và anh.

Bà mẹ chồng cô cũng rất khó chịu vì nghe đứa con trai lớn của mình phải chịu thiệt thòi, vì ông Tử Lập Tân từ trước đến nay vẫn rất thiên vị Tử Lâm Phong và Tử Phàm, vốn từ nhỏ ông chỉ luôn quan tâm và thương hai đứa con trai của mình, Tử Trí Vĩ tính nết từ nhỏ đã rất giống bà đanh đá, khó chịu, nham hiểm.

Tử Trí Vĩ từ nhỏ đã không bao giờ nghe lời ông, đã có nhiều làn cố ý làm hại Tử Phàm đẩy anh xuống hồ bơi sâu, may mắn là được cứu, đã bị Tử Lập Tân đánh một trận lôi đình, đến đứa em ruột thịt của mình mà còn hảm hại, thì hà cớ gì, việc nào mà anh ta không dám làm, Bách Ngọc kiềm nén cơn giận dữ trong lòng.

"Anh tự ăn có được không " Diệp Băng Băng khẽ nói nhỏ vào tai anh chỉ cô và anh nghe thấy..

"Em cứ ăn đi, anh tự làm được "

Cả nhà bắt đầu dùng bữa, Diệp Băng Băng gắp thức ăn đầy bát cho anh, thấy anh luống cuốn cầm đũa và có phần hơi khó gắp vì không thấy đường

Diệp Băng Băng đặt chiếc bát xuống, cô lấy chiếc bát từ tay anh, nhẹ nhàng gắp đồ ăn và đút anh ăn từ từ

"Anh làm được..

"Thôi để em làm cho anh..

"(Anh ta chỉ mù thôi, có phải què đâu mà cần đút)" Tử Trí Vĩ liền lên tiếng nói nhí nhí trong miệng

Diệp Băng Băng nghe được, liền đặt chiếc bát và đôi đũa xuống bàn, cô thấy có bố chồng nên không đặt quá mạnh, cô lườm lấy hắn ta một cái

"Dạ con xin phép bố mẹ, đồ ăn có chút không hợp khẩu vị con, con xin phép ra ngoài ăn.." Diệp Băng Băng đứng dậy nói

"Đồ ăn bữa nay cũng không ngon, con không ăn nữa" Tử Lâm Phong thấy cô định rời đi, anh cũng tìm cớ đi theo cô, Diệp Băng Băng đỡ lấy tay anh đứng dậy..

"Ừm, để bố nói lại với đầu bếp

"Vâng" Tử Lâm Phong khẽ nói, đứng dậy đi cùng cô ra ngoài vườn

Diệp Băng Băng vừa đi, Tử Lập Tân cũng đặt bát đũa xuống..

"Con không coi trọng ai đúng không, đó là chị dâu và anh cả con đó, đừng để bố nghe được những lời nói khó nghe từ hai đứa nói với anh chị.." Tử Lập Tân đứng dậy đi lên công ty

"Con đừng chọc giận ông ấy nữa được không, sau này coi chừng hai đứa không được thừa hưởng tài sản của ông ấy đó, lỡ đâu tất cả tài sản lại cho một thằng mù kia.." Bách Ngọc lên tiếng

"Mẹ à, nhưng con chướng mắt, nghĩ sao cô ta không biết gì mà bố lại cho cô ta cái chức giám đốc

"Để mẹ tính" Mẹ chồng của cô là người tâm cơ nham hiểm, Tử Lâm Phong là con riêng của ông Tử Lập Tân, hai đứa con trai Tử Trí Vĩ và Tử Phàm mới là con trai chung của Bách Ngọc và Lập Tân

"Đồ ăn không hợp vị em à.." Diệp Băng Băng đỡ anh ngồi xuống chiếc ghế đá, ngoài sân vườn rộng lớn khắp nơi đều được trồng hoa hồng, hoa tulip, hoa hướng dương tất cả loại hoa đẹp và thơm nhất đều được trồng trong khuôn viên vườn

"Không có, do họ xúc phạm anh em chướng tai gai mắt, không muốn ở đó nữa, nên dẫn anh ra đây..

"Biết tức giận thay anh à..

"Này em là cô vợ hợp pháp của anh đấy, không giận thay anh thì giận thay ai.

"Quỷ con.." Diệp Băng Băng ngồi kế bên anh mà lên tiếng hỏi

"Sao em thấy, mẹ anh giống như không thích anh vậy

"Bà ấy không phải mẹ ruột anh, bà ta chỉ là mẹ kế, mẹ anh đã mất khi anh còn nhỏ" Vẻ mặt u buồn của anh nói

"Em xin lỗi, em không biết

"Không sao, sao em lại chịu gã cho một người mù vậy..

"(Do tôi bị gài)" Diệp Băng Băng chu mỏ nói nhỏ trong miệng

"Em nói gì vậy" Tử Lâm Phong không nghe rõ lời cô nói, anh áp sát tai lại gần mặt cô..

"Không có, em…." Cô vừa xoay đầu qua thì môi cô đã hôn lên má anh.

"Cái gì chạm lên má anh thế" Tử Lâm Phong biết là cô hôn mình liền giả vờ xem cô trả lời như nào

"À, à cái tay của em, vô tình chạm vào má anh ấy.." Diệp Băng Băng tìm cớ, liền thở phào nhẹ nhõm khi thấy anh không nghi ngờ

"Ồ, em không đói à..

"Anh đói hả, vậy đi ăn nha..

"Ừm để anh bảo Hào Kiệt lấy xe" Anh búng tay một cái Hào Kiệt đứng không mấy xa anh liền hiểu lấy một chiếc xe Maybach đời mới nhất ra..

"Anh lên cẩn thận coi chừng đυ.ng đầu" Diệp Băng Băng mở cửa xe đỡ anh vào, tay cô cẩn thận chắn lại đầu cho anh

Cả hai tới một nhà hàng sang trọng dùng bữa anh và cô ngồi riêng trong phòng vip, đang ăn, tiếng chuông điện thoại cô (reng,reng), Diệp Băng Băng dứng dậy

"Anh ăn nhá, em đi nghe điện thoại..

"Ừm em đi đi

"Alo, tôi nghe thưa Lão Đại" Cô đi ra khỏi phòng.

"Chút em về căn cứ, tôi có việc cần nói với em..

"Vâng.."Diệp Băng Băng đi vào phòng tiếp tục dùng bữa với anh

"À, ăn xong em bảo Hào Kiệt đưa anh về nha, em có việc gấp một tí..

"Em đi đâu bảo Hào Kiệt đưa em đi..

"Thôi không cần đâu..

"Vậy về nhà em lấy xe anh lái đi, Maybach, G63, Lambogirini, Bugatii ở nhà xe anh đầy ấy..

"Hả.." Diệp Băng Băng nghe anh kể mà bất ngờ

"Sao vậy..

"Không sao ạ, em biết rồi..

Diệp Băng Băng theo về nhà, cô lấy đại một chiếc chìa khoá xe của anh, cô đã lấy chiếc chìa khoá xe Lambogirini SC63, nó màu đen nhìn trong rất ngầu và quyền lực..

"Thiếu gia có cần tôi đi theo bảo vệ Phu Nhân không ạ

"Không cần đâu, đỡ tôi lên phòng đi " Tuy anh không nhìn thấy, nhưng khi nghe cô đối thoại gây lộn với Tử Phàm và Tử Trí Vĩ bảo vệ anh, thì anh đã cám giác được cô rất mạnh mẽ và khí chất, xinh đẹp như nào, giọng nói thì lại ngọt như mật