Chương 3-2: Sau khi về nhà

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Tiểu Bạch bị cảnh đẹp hấp dẫn, yên lặng nhìn. Lúc cậu vừa tới mới là buổi chiều, chỉ cảm thấy phòng ở này không khỏi khí phái. Phòng khách lớn như vậy, còn có bể bơi, bất an trong lòng cũng thập phần lớn. Hai người chênh lệch lớn như vậy, lại chỉ vì một giờ ở chung liền theo hắn trở về, về sau sẽ như thế nào?

Chính mình là ngoạn vật sao? Kia khi nào sẽ chán?

Tuy quản lý cửa hàng cũng có an ủi nói cậu hưởng thụ đừng nghĩ quá nhiều, nhưng cậu chính là nhịn không được suy nghĩ, đi đòi lấy càng nhiều, đi trở thành người trong lòng của nam nhân tuấn lãng mà ôn nhu này.

Lục tiên sinh nhanh tay nấu khởi mì sợi, còn cắt cà chua đánh trứng gà, chờ khi nấu nước quay đầu lại thấy Tiểu Bạch mặc áo sơ mi mình áo, giữa chân dài còn có dấu vết hắn bắn vào, vẫn luôn nhìn cảnh đẹp ngoài cửa sổ, nhịn không được qua đi vòng lại bóng dáng duyên dáng, xoay cằm cậu lại dùng hôn môi dính nhớp đoạt lại lực chú ý của cậu.

“Ưm……………”

Tiểu Bạch bị đột nhiên hôn lấy vỗ vỗ cánh tay hắn, ý bảo nghe được tiếng nước sôi. Lục tiên sinh huý lưỡi qua lại vài lần, mới lưu luyến đi đập trứng thêm cà chua, vớt mì sợi lên đem lại cho Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch nhìn chén mì sợi trước mặt không coi là đặc biệt ngon, chỉ cảm thấy trong lòng có một cổ dòng nước ấm. Người này cư nhiên chịu giúp cậu nấu mì, từ nhỏ bị cha mẹ ghét bỏ cậu chưa từng có được loại quan tâm này. Vẫn luôn che dấu thân thể mình kỳ quái, nỗ lực mà giãy giụa cầu sinh, không thể tưởng được người hôm nay nhận thức nửa ngày lại vì cậu bưng tới một chén mì nóng. Dù sau này chia tay, liền vì giờ phút này ôn nhu cũng đủ cho cậu ngày tháng hồi ức trong tương lai. Cậu dưới nhiệt khí rơi nước mắt, nhấp miệng chịu đựng tiếng khóc cầm đũa vội vàng mà ăn.

Lục tiên sinh nhìn cậu một bộ cảm động đến không được, trong lòng cũng đoán được một chút. Hắn làm trợ lý điều tra Tiểu Bạch một chút, biết cậu từ nhỏ bị ghét bỏ không hưởng qua cái gì quan tâm yêu thương, lần này vốn có thể kêu cơm hộp hắn cũng cố ý sứt nẹo mà nấu mì, chính là muốn cho cậu biết hắn là nghiêm túc. Hắn nâng má vẫn luôn nhìn Tiểu Bạch ăn xong mì sợi, ôm đáy chén uống sạch nước mì, khuôn mặt nhỏ bị nóng đến đỏ bừng, liếʍ môi thỏa mãn nhìn hắn, đột nhiên nhớ tới vợ trước mắng hắn một câu —— Anh người này rốt cuộc có tim hay không? Sao lại có thể chuyện gì đều bình tĩnh như vậy?

Kỳ thật hắn cũng không phải không có tim, chỉ là tiêu chuẩn tâm động tương đối cao, cho nên nhiều năm như vậy, mới gặp được một nhân nhi khóc chít chít đáng thương hề hề, sinh khí bừng bừng lại lần nữa nhảy lên.

Hắn vươn tay lau nước mì bên môi Tiểu Bạch, vuốt khuôn mặt nhỏ nói:

“Em ăn no, ba ba còn không có no đâu, làm sao bây giờ?”

Lục tiên sinh cũng không biết trong đầu mình thế nhưng có nhiều cách chơi như vậy. Lúc trước thử qua nhũ giao chân giao, hiện tại thế nhưng không biết từ nơi nào lấy ra tới một cái tạp dề, buộc Tiểu Bạch cởi ra áo sơmi lỏa thân mặc. Sau đó lại từ tủ lạnh lấy ra mấy củ cà rốt cùng dưa chuột để đã lâu, buộc tiểu nhân nhi đứng trước bếp tẩy sạch cắt khối, nói cái gì tôi nấu mì cho em em phải nấu cơm cho tôi. Sau đó vòng lại phần lưng tiểu nhân nhi cơ hồ lộ ra trọn vẹn, không ngừng dùng dưới thân nóng cứng đi trở ngại cậu, môi cũng cố ý vô tình mà cọ qua cổ cậu ướt mồ. Hô hấp dùng nhiệt khí trêu chọc cậu, thẳng làm Tiểu Bạch cắt một củ cải thở hồng hộc.

“Tạp dề này khó coi, đợi lát nữa tôi mua một cái màu hồng phấn, em mỗi ngày ăn mặc nấu cơm cho tôi.”

“A………… Em không giỏi nấu cơm…….”

“Vì ba ba rửa tay làm canh, Tiểu Bạch bảo bảo phải hảo hảo học.”

Dán vành tai phun ra một câu như vậy, dưới tay càng thêm không biết nặng nhẹ vói vào tạp dề vốn là áo rách quần manh, nhéo một đôi hào nhũ đùa bỡn.

“A………… Đừng………… Còn phải xắt rau…… A……”

Tiểu Bạch xoắn thân thể, cuối cùng vẫn là buông dao xuống, hưởng thụ hai vυ" được nặng nhẹ thích hợp xoa nắn. Hai tiểu huyệt dưới thân lại bắt đầu phun nước chờ đợi uy thực. Lục tiên sinh lấy qua một trái dưa chuột rửa sạch, là trồng hữu cơ gieo, đầu không quá lớn, kích thước vừa vặn. Hắn duỗi dưa chuột đến bên miệng Tiểu Bạch cho cậu liếʍ ướt, lúc sau liền cầm dưa mát xa hoa huyệt, chậm rãi hướng vào trong cắm lộng.

“A………… Không cần………….. Đừng đùa………………”

Dưa chuột nhô lên gai dày đặc làm hoa huyệt mẫn cảm co rút lại, lại ngứa muốn càng nhiều. Lục tiên sinh từng chút thâm nhập, hoa huyệt cơ khát từng ngụm thuận lợi nuốt nó, còn ngại không đủ dài nhắm thẳng hút. Lục tiên sinh sợ nhét đến quá nhập lấy không ra, liền nhợt nhạt trừu động, an ủi cái miệng nhỏ vừa rồi vẫn luôn không uy.

“Ngô………… Không đủ dài……………… A……………… Muốn ba ba…………”

Tiểu Bạch bám kệ bếp, thân thể ngửa ra sau ngực ngực Lục tiên sinh ấm áp. Hoa huyệt tự phun ra nuốt vào tiểu dưa chuột. Hậu huyệt cũng không đủ biết giương miệng nhỏ, muốn vừa rồi mang cho mình kɧoáı ©ảʍ ngập đầu.

Lục tiên sinh tự nhiên hữu cầu tất ứng, kéo xuống khóa quần liền đem cự căn hưng phấn nhét chỗ cũ. Hậu huyệt đã chảy nước đến thất thất bát bát, nhưng bị hung hăng yêu thương qua lại bởi vì hiện tại cảm thấy thẹn tự phân bố dịch nhầy. Miệng nhỏ có bôi trơn càng tự nhiên mà hút vào côn ŧᏂịŧ xỏ xuyên qua, cùng hoa huyệt thống nhất tiết tấu mà co rút lại huyệt thịt, cùng hấp thu đòi lấy.

Cúc hoa bị thao một lần như cũ khẩn trí ôn nhuận, Lục tiên sinh bị hút đến đảo suyễn một hơi, dưới háng uy mãnh thọc nhập, hận không thể đem hai tiểu cầu đều nhét vào, âm mao đánh mạnh thịt đùi. Hai tay cầm cự nhũ bắt đầu phát lực kỵ lộng.

“A……………… A…………………… Ha……………… Thật nhanh…………… Sướиɠ chết………………”

Song huyệt bị cảm giác tràn đầy quá mức rõ ranhg, xúc cảm khác đều phải nhường đường, tuy hai vυ" lại trướng lại đau, còn vẫn như cũ không biết tránh né mà hướng tay người nọ đưa, miệng chỉ có thể hừ ra không thành đoạn. Ánh mắt dần dần bắt đầu tan rã, nhận thức đều đến từ huyệt động phía sau. Người ra vào chi phối, chính là thượng đế của cậu.

Lục tiên sinh không có tâm lý tự hỏi phức tạp như Tiểu Bạch. Hiện tại hắn tựa một mãnh thú nóng lòng lần nữa dấu hiệu thư thú(thú cái~). Động tác không chút lưu tình, dùng lực độ tàn nhẫn nhất tới khi dễ người dưới thân, muốn đem địa phương chỉ có hắn một người hưởng qua cắm thục cắm lạn, làm cậu cùng chính mình hòa hợp nhất thể lại không chia lìa. Nghỉ tạm qua đi Lục tiên sinh lại hồi phục nguyên khí, lúc này không có mệt mỏi khi đi làm, tinh lực như dùng không cạn, dùng sức cắm lộng nhân nhi dưới thân.

“Không được………………… A……………………. Hảo trướng……………………”

Tạp dề trên người Tiểu Bạch đã sớm lung lay sắp rớt, hai vυ" bị chơi đến lộ ra tới, núʍ ѵú đỏ bừng no căng như anh đào chín rục. Hoa huyệt dùng sức co rút lại hút lộng dưa chuột bên trong, lại như cũ không thắng nổi phía sau một đợt một đợt cường lực cắm lộng. Thân mình mềm như bùn, dần dần mất đi khống chế, dưa chuột rốt cuộc ba một tiếng rơi xuống chân, mang ra thủy dịch, róc rách tích tích. Lục tiên sinh mang theo ác ý cười cậu mất khống chế, ngược lại làm người xấu hổ đến càng thêm co chặt, bức nam nhân lại thêm vài phần lực, đâm thành ruột khẩn khấu lại lần nữa mở ra.

Hảo đầy, hậu huyệt hảo đầy, đầy đến trước người sắp trướng bạo. Tiểu Bạch cảm thấy hạ thân có một cổ ý tiểu mãnh liệt, cậu không thể lý giải chính mình ra nhiều thủy dịch như vậy thế nhưng còn có thể bài xuất nướ© ŧıểυ, hai mắt nổi lên một trận hơi nước, ngữ không thành điều cầu xin:

“Phía trước……………. Hảo trướng……………….. Muốn…………..tiểu………….”

Lục tiên sinh trong trăm vội duỗi tay một phen giật rớt tạp dề, cầm tiểu côn ŧᏂịŧ no căng trên dưới vuốt ve, ác ý an ủi mũi nhọn, miệng thậm chí huýt sáo như xi tiểu tiểu nhi:

“Xuy xuy………… Ba ba giúp em xi tiểu nga.”

“A………………. Không cần…………. Dừng một chút……………. A……………..”

Tiểu Bạch quả thực sắp bị kɧoáı ©ảʍ bức điên rồi, thân thể mạnh mẽ vặn vẹo như chạy thoát cắm lộng có mặt khắp nơi, đáng tiếc điểm này sức lực rất nhanh đã bị Lục tiên sinh áp chế, tiếp tục thâm nhập đảo làm, chất lỏng văng khắp nơi bức bách cậu:

“Không phải muốn tiểu sao, tiểu đi.”

“Ô ô………… Không cần như vậy………….. Cho em đi WC…………”

Tiểu Bạch cắn môi lại khóc, Lục tiên sinh phát hiện chỉ cần bọn họ hai người làm loại sự tình này, cậu luôn khóc, không phải sướиɠ đến khóc chính là xấu hổ đến khóc, quả thực lúc nào cũng có thể làm người rơi nước mắt. Phát hiện này làm tâm lý bạo ngược của hắn ẩn chôn càng thêm bạo trướng, cố tình bóp chim nhỏ không cho cậu phóng thích. Dươиɠ ѵậŧ liên tiếp dùng sức chôn nhập mấy chục cái, mới mở miệng đáp ứng cho người đi WC.

Tiểu Bạch miễn cưỡng nhấc tới một chút sức lực chống kệ bếp rút ra cự căn phía sau, hậu huyệt mất đi vật lấp lập tức phun ra từng đợt đυ.c dịch. Tiểu Bạch cũng bất chấp chân trượt vài lần, mới mềm chân hướng WC bước nhanh đến, đi một nửa lại đột nhiên phát hiện chính mình không biết WC ở nơi nào, liền chân chất lỏng đầm đìa quay đầu lại cầu cứu nhìn Lục tiên sinh.

Một thân tìиɧ ɖu͙© bừng bừng phấn chấn Lục tiên sinh liền như vậy ôm tay dựa vào bếp nhìn cậu, bị ánh mắt như tiểu động vật lấy lòng, liền giơ tay chỉ chỉ hành lang bên trái: “Cuối chính là WC.”

Tiểu Bạch một bước một ngã mà hướng bên kia tiến lên, Lục tiên sinh buồn cười loát loát khí cụ, cũng đi theo. Lúc Tiểu Bạch lòng nóng như lửa đốt nâng lên nắp bồn cầu đỡ gậy thịt muốn phóng thích, Lục tiên sinh từ sau lưng vòng eo thon cậu, lại lần nữa nhét đại điểu trở lại chỗ cũ, làm cậu trướng đến lại hừ một tiếng.

“Ở WC chơi cũng có thể, bảo bảo cũng biết rất nhiều cách chơi sao.”

“A……………… Ba ba đi ra ngoài……………… Đừng đỉnh…………. A………………”

“Hư……………… Nhanh tiểu đi, ba ba huýt sáo cho em được không?”

“A…………”

Quả thực phải bị chơi pháp của hắn ùn ùn không dứt sợ hãi, Tiểu Bạch nhịn không được buông lỏng liền bắn ra một phát nướ© ŧıểυ. Róc rách phun xong, theo tiết tấu Lục tiên sinh phía sau bắt đầu co rụt lại phun ra nuốt vào. Ở giữa vị tanh tưởi nhàn nhạt, cậu say mê giương miệng, hai vυ" lay động, cả người ướt mồ hôi, đã không màng nơi chốn.

Lục tiên sinh nhìn bộ dáng cậu mê say, trong lòng thập phần thỏa mãn. Hắn cũng không nghĩ chơi lâu như vậy. Tiểu nhân nhi hôm nay lần đầu tiên bị đùa bỡn, hẳn là nghỉ ngơi lấy lại sức, chính là như thế nào có thể ăn ngon như vậy đâu, làm người ăn một lần lại muốn ăn. Hơn nữa phản ứng ngây ngô thật sự làm người nhịn không được lần nữa trêu đùa, tuy trong lòng thương tiếc, nhưng động tác dưới thân lại không biết tiết chế, dùng tư thếsau nhập ấn cậu ngã vào két nước thao làm hơn nửa giờ. Chờ tiểu nhân nhi lại lần nữa bắn ra chất dịch thanh đạm, mới bắn tinh lần thứ hai.

Lúc này thể lực Tiểu Bạch đã hoàn toàn tiêu hao quá mức, chỉ có thể bị hắn ôm đến phòng tắm. Thừa thời gian bồn tắm chảy nước, ấn dưới vòi sen tùy ý rửa sạch hạ thân, miệng lại bị từ trên xuống dưới liếʍ láp một phen. Hai cái tiểu huyệt đều rửa sạch sẽ, bị nước ấm hảo hảo mát xa một hồi, lại mấp máy phun dịch nhầy. Lục tiên sinh cũng cảm thấy mình hôm nay giống như tϊиɧ ŧяùиɠ thượng não, chỉ là tắm một chút ke kê lại bắt đầu cương. Hắn ôm Tiểu Bạch vào bồn tắm, mặt đối mặt ngồi vào, nhét nam căn hưng phấn vào hoa huyệt, từng chút ôn nhu đỉnh lộng. Một bên lại lần nữa chôn sâu hưởng thụ nhũ sóng, một bên chơi nhân nhi đến không biết lần thứ mấy lại bắn ra.

Cảm thấy mỹ mãn Lục tiên sinh ở trong phòng tắm lại ôm Tiểu Bạch ý thức không rõ một mình chơi hảo một trận, mới lau khô hai người ngã vào trên giường phòng cho khách. Hắn để mặt tiểu nhân nhi hướng ngực chính mình ngủ, hai chân quấn lấy eo hắn, nhét thịt bổng lưu luyến lần nữa trở lại hoa huyệt, hưởng thụ nhuyễn ngọc ôn hương chậm rãi mát xa, liền cùng cậu kề cổ mà ngủ.

Ngoài cửa sổ một vầng trăng rằm, chiếu một đôi tình nhân triền miên mệt mỏi, cũng ngượng ngùng mà chậm rãi giấu đi thân ảnh sau tầng mây.