Chương 7-2: Bánh kem play

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Lục tiên sinh rút cà vạt, ném tới bên cạnh, nhanh chóng cởi ra cúc áo, lỏa lồ ra Tiểu Bạch thích nhất. Cơ bụng rắn chắc, hắn từ túi quần lấy ra một cái như chìa khóa xe màu đen, ấn một chút, liền nghe thấy cửa phòng lạch cạch khóa lại, bức màn cũng ong ong rũ xuống, một phòng tối tăm ái muội.

Tiểu Bạch dồn dập thở gấp, bị Lục tiên sinh câu đến quả thực muốn thiêu cháy. Cậu cũng đi theo lung tung lôi kéo áo trên, đột nhiên liền có điểm oán trách vì sao hôm nay không mặc áo thun. Cậu cởi ra, càng nóng vội liền càng chậm. Thẳng đến tay Lục tiên sinh bao phủ lên, sạch sẽ lưu loát giúp cậu cởi bỏ, từng bước đẩy ra nịt ngực đặc chế phía dưới. Hai luồng tiểu bạch thỏ liền chạy trốn ra tới, Lục tiên sinh cúi đầu hôn hôn, Tiểu Bạch gấp đến độ lại khóc ra tới.

“A…… Ba ba…… Nhanh lên……”

“Hư, bảo bảo nhỏ giọng chút, bị người được tôi sẽ sinh khí.”

Lục tiên sinh cố ý đối cậu chớp chớp mắt, không nhanh không chậm ngậm núʍ ѵú mυ"ŧ mυ"ŧ. Một tay nắm một đoàn no đủ xoa nắn, khe hở ngón tay kẹp đầṳ ѵú phấn nộn, làm người dưới thân tức khắc tiếng kêu đều không đúng rồi, lắc mông, hừ đến càng thêm diễm lệ lên.

“A…… A……”

Cảm thấy mỹ mãn hút một hồi, điểm nho nhỏ nhô lên đều làm cho sưng đỏ lên. Không phải thời gian mang thai, Tiểu Bạch cũng không sẽ sản sữa, hiện tại hai vυ" cũng so lúc đó nhỏ chút. Chỉ là không biết bị trêu đùa đến nhiều hay không, luôn là đặc biệt mẫn cảm, thường thường chỉ bị khi dễ là có thể bắn ra tới.

“Bảo bảo, chúng ta đổi tư thế được không?”

Lục tiên sinh thấy cậu vẻ mặt ý loạn tình mê, gấp đến độ khóc đỏ mắt, phía dưới bơ có điểm tan, dâu tây lung lay sắp đổ, liền nghĩ không cần đùa cậu, dứt khoát ăn đi. Vì thế hắn bọc chân người ôm lên, Tiểu Bạch ô một tiếng, vội vàng vòng cổ Lục tiên sinh, hướng trong ngực hắn dán, còn không ngừng nhỏ giọng oán giận:

“Ngô…… Ba ba hư…… Nhanh lên…… A……”

Lục tiên sinh dán hạ bụng bụng, tự nhiên dính không ít bơ, hắn cúi đầu cố tình dùng cán chống dâu tây, dùng sức đè đè xuống. Tiểu Bạch sợ hãi kêu một tiếng, biên độ nhỏ giãy giụa, nháy đôi mắt rốt cuộc biết hắn làm cái gì:

“Không cần! Ngô……”

“Ngoan, sẽ không có việc gì, bảo bảo có thể nuốt trôi.”

Lục tiên sinh một bên hống, một bên chính diện đè người trên bàn hội nghị, hắn nâng dươиɠ ѵậŧ, qυყ đầυ đè nặng dâu tây đáng thương, chậm rãi hướng nhục huyệt đi vào.

“Không cần! A! Ngô!”

Tiểu Bạch bị dị vật sợ tới mức cả người đều cứng còng, trừng mắt tròn tròn nhìn hắn, nước mắt lã chã, môi hơi hơi phát run. Lục tiên sinh liền cúi người, dùng trán chống cậu nhẹ nhàng cọ xát, miệng liên tiếp hống:

“Chớ sợ chớ sợ, không đau, ngoan.”

“Ô…… Không cần…… Hảo kỳ quái……”

Tiểu Bạch chỉ cảm thấy côn ŧᏂịŧ quen thuộc đỉnh không quy tắc một đường hướng trong đẩy mạnh. Đồ vật lạnh lạnh, có điểm góc độ nho nhỏ, ma đến nhục bích vẫn luôn phát run. Lục tiên sinh tiến vào mang vào không ít bơ, lúc này hóa ở bên trong, dính hồ hồ, làm cậu cơ hồ muốn thét chói tai ra tới.

“Ô ô…… Khó chịu…… Không cần…… A…… Không cần……”

Lục tiên sinh bắt được hai tay cậu loạn quơ, nương hình thể ưu thế áp chế cậu, hạ than dùng sức, dứt khoát hoàn toàn đi vào, liên quan dâu tây vẫn luôn đỉnh tới chỗ sâu nhất.

“A!!”

Tiểu Bạch trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt nhỏ lại ủy khuất lại khổ sở, miệng trương trương, lại đột nhiên bẹp. Lục tiên sinh đoạt trước lời cậu muốn đè ép đi lên, mang theo điểm xin lỗi ôn nhu hàm hôn, cuốn đầu lưỡi dùng sức lấy lòng. Một tay buông lỏng áp chế, theo eo tuyến một đường đi xuống sờ, nâng cánh mông tiểu xảo, thịt vật ở bên trong động tác thong thả lên.

“Ngô…… Ngô……”

Tiếng trừu cắm dính nhớp ở trong phòng từ chậm đến nhanh vang lên. Lúc đầu Tiểu Bạch là hơi hơi phát run, sau lại bị đỉnh đến thoải mái, hai tay cũng vòng chặt nam nhân. Hai chân quấn chặt vòng eo, nửa treo trong ngực Lục tiên sinh, một bên tìm bờ môi hắn, một bên tinh tế hừ kêu.

“A………… A………… Ngô………… Chậm một chút…………”

Lục tiên sinh khi thì hôn cậu khi thì buông ra, không ở trên mặt, cổ cậu lưu luyến. Tiểu gia hỏa mới đầu là thật sự sợ hãi, đáng tiếc dâu tây không chịu lực, không vài cái đã bị lộng tan ở bên trong. Lúc này bơ đã sớm bị hắn cường hãn đâm cùng nước dâu tây, một tia đạm hồng theo nhục huyệt chảy xuống tới, phảng phất là xử nữ trong truyền thuyết lần đầu bị phá thân, đáng thương hề hề chảy máu.

“Bảo bảo thơm quá, em rốt cuộc có phải hoá bánh kem dâu tây hay không? Ân?”

Lục tiên sinh nói một cậu hôn một cái, phía dưới lại càng lúc càng nhanh, đâm người phập phập phồng phồng, liền một câu hoàn chỉnh đều nói không xong, chỉ có thể nửa híp mắt ướŧ áŧ, rách nát hừ vài tiếng.

“Ngô………… A………… Ngô…………”

Bàn hội nghị to rộng phát ra tiếng động kẽo kẹt, ống đựng bút, máy chiếu đã sớm bị đâm di chuyển. Tiểu Bạch có điểm thất thần nhìn trần nhà, Lục tiên sinh liên tục đong đưa làm cậu có chút hoa mắt, chỉ là thân thể thoải mái mà không nghĩ nhúc nhích. Mặc dù toàn thân dính dính cũng hảo, bên trong bị nhét thứ gì cũng hảo, cậu đều toàn tâm toàn ý mà tiếp nhận, chỉ cần là Lục tiên sinh, vô luận cái gì đều có thể.

Phần cảm tình này sâu đến cậu đều có điểm sợ hãi. Tiểu Bạch không dám nghĩ tới ngày sau Lục tiên sinh không còn nữa sẽ như thế nào, chỉ cần trước mắt hạnh phúc, chỉ cần…

“Bảo bảo không chuyên tâm.”

Lục tiên sinh khẽ cắn chóp mũi cậu một ngụm, cơ ngực rắn chắc đè nặng hai vυ" cậu no đủ, theo động tác xỏ xuyên qua cố tình cọ xát. Tiểu Bạch thoải mái kêu lên, ngoan ngoãn bĩu môi hôn hôn hắn, đáp:

“Ngô…… Nghĩ ba ba đâu…… Thật thoải mái…..”

“Nghĩ ba ba cái gì?”

Người nào đó biết rõ cố hỏi còn hung hăng chống chỗ sâu trong cái miệng nhỏ ma sát. Nơi đó còn ấm áp tối hôm qua, mềm mụp, vẫn luôn hút hắn. Lục tiên sinh ấn vòng eo cậu đồng bộ kéo xuống, đỉnh đến càng sâu, từng chút chọc khai cái miệng nhỏ, đột nhiên đi vào.

“A………… Hảo sâu………… Ngô…………”

Tiểu Bạch biết Lục tiên sinh muốn bắn, thời điểm hắn bắn tinh có thói quen, luôn thích chen vào tử ©υиɠ mới phun ra, hơn nữa bắn xong sẽ không ra, tựa như mãnh thú bảo đảm thụ thai. Lục tiên sinh đặc biệt ý thức địa bàn, ở chỗ này biểu lộ không bỏ sót.

“Ngô…… Nghĩ ba ba…… Ngô…… Bắn cho em…… Nhanh lên……”

“Nói em bao nhiêu lần, lúc này, đừng nói nhanh.”

Lục tiên sinh cười nhẹ một tiếng, hai tay ấn mông thịt dùng sức xoa. Tiểu Bạch hơi hơi ăn đau, há mồm chính là thở gấp. Lục tiên sinh cúi người hôn môi cậu, hai người như nam châm hút ở một chỗ. Hạ thân Tiểu Bạch nửa treo trên không lộ ra bàn làm việc, cẳng chân vòng quanh eo người sau căng chặt. Cổ họng tràn ra một tiếng kiều suyễn hàm hồ, nơi hai người giao tiếp bắn ra một ít chất lỏng, bị Lục tiên sinh cắm bắn.

“Ngô………… Ngô…………”

Nhiệt dịch Lục tiên sinh không dung cự tuyệt rót vào thân thể cậu. Rõ ràng không phải nhiều, Tiểu Bạch lại có ảo giác bị thủy triều che lấp, tìиɧ ɖu͙© ngập trời ập vào trước mặt. Thân thể mỗi một tấc đều tràn đầy khí vị Lục tiên sinh, địa phương nhu thuận ngoan ngoãn nhất trong cơ thể thời khắc cất giấu thể dịch hắn, không người biết hiểu, lại là thân mật nhất nhất triền miên.

Hai người giao triền sau dư vị hôn hôn sờ sờ một hồi. Lục tiên sinh giơ tay nhìn nhìn đồng hồ, lúc này mới ôm người đứng lên, làm Tiểu Bạch nửa dựa vào trong khuỷu tay, chậm rãi rút ra cự long.

“Bảo bảo, mệt sao?”

Bơ đã có điểm khô cạn, bạch bạch dính vào nơi đó, phản chiếu nhục huyệt bị đâm cho đỏ bừng, quả thực là hoa hồng trên nền tuyết. Kiều diễm, từng giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ hỗn hợp hồng dật ra tới, Tiểu Bạch theo bản năng kẹp chặt, bị Lục tiên sinh vỗ vỗ chân, hơi oán trách nói:

“Đừng nhúc nhích, tôi giúp em làm ra tới, bằng không lại muốn tiêu chảy.”

“Ngô…… Ba ba đồ vật……”

Tiểu Bạch dán mặt hắn, mềm nhẹ thổi khí: “Đều do ba ba, lộng nhiều như vậy.”

“Bảo bảo không phải ăn thực vui vẻ? Em xem, dâu tây đều ăn.”

Lục tiên sinh khơi mào một chút chất lỏng đưa đến bên môi cậu, Tiểu Bạch cười né tránh, gợi lên chân đá hắn, bị người ôm lại hôn một hồi, thở hồng hộc dỗi nói:

“Ngô…… Đồ vật đều lãng phí…… Lần sau em không mua……”

“Mua, lần sau mua việt quất, từng viên đưa vào miệng nhỏ phía dưới được không?”

Lục tiên sinh bọc chân cậu ôm người bế lên, Tiểu Bạch dùng đỉnh đầu đỉnh ngực. Có chút buồn bực, cũng không có cãi lại, chỉ là lúc này cậu thực sự bực đến có điểm lâu, thẳng đến Lục tiên sinh mang người về nhà, lại hôn lại sờ hống nửa ngày, mới tính miễn cưỡng thu khí.

Đến nỗi phòng họp bị làm cho rối tinh rối mù, Tiểu Bạch đã không rảnh suy nghĩ ai sẽ đi thu thập. Lúc Lục tiên sinh bao cậu kín mít mang ra tới, công ty đều không có người, khi đó trời còn sáng lên đâu, cậu nhớ mang máng liếc mắt đồng hồ treo tường, bất quá là 5 giờ 40 phút mà thôi.

Đương nhiên lúc sau Tiểu Bạch rốt cuộc không đi qua công ty Lục tiên sinh, chỉ là rất nhanh, trong vòng liền truyền tin đồn Lục tiên sinh thích tiểu nam sinh cũng dưỡng một cái ở nhà. Tin tức hồng phấn thành đề tài câu chuyện giới thượng lưu. Có người tiếc hận, có người vui mừng, mà làm ra vẻ trước bản nhân, lại không ai dám nhắc tới.

Lục tiên sinh nhưng thật ra có điểm bất đắc dĩ, chỉ cần bọn họ đi tới chứng thực, hắn nhất định sẽ phủ nhận. Cái gì tin đồn, kia đương nhiên không phải thật sự!

Nơi nào là bao dưỡng, rõ ràng là hắn cưới một cái hảo sao!

Hôn lễ hắn đều định hảo, chờ tiểu bảo bảo tuổi lớn chút có thể làm hoa đồng, hắn liền mang theo Tiểu Bạch đi Las Vegas kết hôn. Một hôn lễ ngoài trời long trọng, người hắn nhận thức, có uy tín danh dự đều phải mời. Hắn muốn dưới ánh mắt mọi người danh chính ngôn thuận đối với toàn thế giới nói: Tôi yêu Tiểu Bạch.

Hoàn