Chương 7-1: Bánh kem play

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

“Cậu ở chỗ này chờ một lát, Jason đi ra ngoài, hơn nửa giờ mới trở về.”

Trợ lý trang dung tinh xảo hành sự lịch sự, ngẩng đầu cùng Tiểu Bạch nói.

“Nga, hảo, em ngồi bên kia đi.”

Tiểu Bạch dừng một chút, tay mang theo hộp bánh kem nắm thật chặt, trong lòng có điểm hối hận không thông tri Lục tiên sinh trước liền tự mình tìm lên.

Jason là Lục tiên sinh, tựa hồ là xưng hô hắn ở trong công ty, ngày thường Tiểu Bạch luôn kêu hắn Lục, thời điểm càng thân mật thậm chí kêu ba ba, chưa bao giờ nghe qua cách gọi chính thức. Cậu khẩn trương lên, cả người sững sờ ở nơi đó, gục đầu xuống giống hài tử làm sai chuyện.

Cậu vốn dĩ sinh đến hảo, da thịt trắng nón, khí chất lại sạch sẽ, mặc một thân áo sơ mi đơn giản mộc mạc cùng tiểu quần jean, mang cái túi vải, thật giống học sinh. Trợ lý tiểu thư tức khắc liền tình thương của mẹ tràn lan, tuy trong lòng đạn bay tứ tung, nhưng vẫn đứng lên đưa cậu tới tiểu phòng họp bên cạnh, còn rót ly trà nóng mới đóng cửa đi ra ngoài.

Chờ cửa đóng lại, Tiểu Bạch mới bình tĩnh trở lại, cậu từ túi quần lấy ra di động, phát tin nhắn cho Lục tiên sinh, đang muốn đánh chữ nói em tới, liền thấy đối phương đã trả lời:

【 Sao vậy? 】

【 Em ở công ty ba ba 】

Tiểu Bạch hôm nay thượng xong khoá tranh sơn dầu, lại khó được không cần đi đón tiểu bảo bảo, được nhàn rỗi. Nhớ tới Lục tiên sinh mấy ngày hôm trước nói bánh kem dâu tây nơi nào đó ăn ngon, liền đi mua tới, tính toán đưa lên cho hắn một kinh hỉ, ai ngờ lại phác cái không.

Lục tiên sinh thực mau gọi lại câu giọng nói:

【 Tôi lập tức quay lại, trước ở văn phòng chờ, muốn uống cái gì, tôi mua cho em. 】

Ân?

Nguyên lai không phải ở mở họp?

Tiểu Bạch nghe bên kia thực tĩnh, suy đoán đại khái là ở trong xe đi. Giọng Lục tiên sinh thực từ tính, nghe được cậu giật mình, liền cười cũng thò lại gần đáp:

【 Đã biết. Em không cần uống, mua bánh kem cho ba ba. 】

Lúc này một phòng yên tĩnh, Tiểu Bạch cầm di động, vô thức đùa nghịch tua mềm mại phía dưới. Đó là Lục tiên sinh thân thủ làm cho cậu, dùng chính là màu lam nhạt cậu thích, còn xuyến một cái tiểu ngọc, mặt trên viết một chữ Bạch nho nhỏ. Tuy thủ công không tốt lắm, nhưng Tiểu Bạch đặc biệt thích, di động thay đổi hai lần còn luyến tiếc vứt bỏ.

Tiểu Bạch đang xuất thần nghĩ Lục tiên sinh, không nghe tiếng cửa phòng mở ra. Cậu ngồi đưa lưng về phía cửa, nhất thời chưa kịp phát hiện, bị Lục tiên sinh phong trần mệt mỏi từ phía sau ôm người trên ghế vào lòng.

“Ngô!”

Cậu lắp bắp kinh hãi, nhưng rất nhanh liền phân rõ hương vị quen thuộc, cười vỗ vỗ tay người nọ, cười nói:

“Ba…… Ngô…… Lục đã về rồi.”

“Ân, chờ thật lâu?”

Lục tiên sinh không chút tị hiềm cúi đầu hôn hôn cậu, phía sau đi theo hai vị cấp dưới thức thời lui ra ngoài. Cửa nhẹ nhàng khép lại, trong phòng cách âm tốt lại một mảnh yên tĩnh.

“Không bao lâu.”

Tiểu Bạch lắc đầu, lại chỉ vào hộp trên mặt bàn, “Em mua bánh kem, là chỗ ba ba nói ăn ngon kia.”

Lục tiên sinh liếc liếc hộp bánh, mặt cọ cọ cậu, bàn tay to theo eo tuyến sờ xuống, nhanh chóng tới trung tâm giữa hai chân. Tiểu Bạch sợ tới mức hai chân hợp lại, vừa lúc kẹp tay hắn ở bên trong, có điểm thẹn thùng thấp giọng:

“Ngô, không cần……”

“Hôm nay thế nào tới?”

Bàn tay to tự nhiên mà bao vây lấy chỗ Tiểu Bạch mẫn cảm châm ngòi thổi gió.

“Mới vừa lên lớp xong, tiểu Hâm đi nãi nãi(bà nội~) bên kia…… A…… Không cần em đón…… Đừng……”

Lục tiên sinh nơi nào chịu buông tha cậu, thấy lỗ tai cậu đều đỏ, càng tính khởi, vừa đùa cậu nói chuyện, vừa hai bút cùng vẽ vỗ về chơi đùa cậu.

“A…… Không cần sao……”

Động tác dưới thân càng ngày càng làm càn, Tiểu Bạch cắn môi nhỏ giọng mà hừ hừ, cố kỵ nơi này là văn phòng, nghẹn đến mức đầy mặt đỏ bừng.

“Cho nên đêm nay chỉ có chúng ta?”

Lục tiên sinh ở bên tai cậu nặng nề cười, ướŧ áŧ hôn lướt qua hàm dưới, triền miên dán cánh môi cậu cọ xát. Tiểu Bạch híp mắt ngọt ngào hừ vài tiếng, rốt cuộc không thắng nổi tìиɧ ɖu͙©, giơ tay vòng lại Lục tiên sinh.

Không biết khi nào, Lục tiên sinh đã xoay ghế dựa một vòng. Lúc này hai người mặt đối mặt, Tiểu Bạch bị hắn nửa vớt lên ôm vào trong ngực, cái trán chống cái trán, hô hấp giao triền.

“Ba ba.”

Tiểu Bạch thuận thế đứng thẳng, mềm mại ngã vào trong ngực hắn, “Không cần ở chỗ này…… Về nhà lại…… Được không?”

“Vừa rồi tôi từ bên ngoài tiến vào, mọi người đều nhỏ giọng thảo luận nói có tiểu bằng hữu thực đáng yêu tới, trợ lý còn hỏi tôi có phải đệ đệ tôi hay không.”

Lục tiên sinh không trực tiếp trả lời cậu, ngược lại nói lên chuyện khác. Ngữ khí hắn thực nhẹ nhàng chậm chạp, như đang nói tối nay ánh trăng thực đẹp, nhưng ánh mắt nhìn Tiểu Bạch lại tràn ngập cảm xúc thật sâu.

“Sau đó tôi nói cho bọn họ, đây là ái nhân của tôi.”

“Ngô!”

Tiểu Bạch trừng lớn mắt, sợ tới mức lập tức lắp bắp: “Cái…… Cái gì? Từ từ, ngài…… Ngài công khai?!”

Tiểu Bạch đi theo Lục tiên sinh cũng sắp bốn năm, mấy năm nay, cậu không phải không nghĩ tới muốn một danh phận, chỉ là lời đến bên môi lại nói không nên lời. Rõ ràng đã thu nhiều như vậy, nhưng lòng vẫn tham, muốn càng nhiều. Lục tiên sinh thân phận gì, cùng một nam nhân ở bên nhau đã kinh thế hãi tục, huống chi bọn họ tuổi kém nhiều như vậy, mà cậu vẫn là người song tính…

Tiểu Bạch ngầm nghe qua Lục tiên sinh vô số lần thổ lộ, ở nhà cũng bị sủng đến sinh hoạt không thể tự gánh vác. Chỉ là Lục tiên sinh cũng không mang cậu tham dự qua trường hợp công khai, bằng hữu tụ hội càng không có. Tuy sau khi Tiểu Hâm sinh ra, mẹ của Lục tiên sinh đối tiểu bảo bối vẫn là cực độ yêu thương, nhưng đối cậu lại là chẳng quan tâm. Mỗi năm cái gọi là gia yến Tiểu Bạch cũng vô pháp đi, chỉ có thể chờ Lục tiên sinh vội vàng ăn xong rồi trở về bồi cậu.

Cậu ở trong lòng vẫn luôn biết, chính mình là không thể gặp ánh sáng. Công ty Lục tiên sinh cậu không lại, hôm nay như là thử, một đầu liền đi lên, liền trước tiên báo cho hắn cũng không dám, sợ nói liền sẽ bị lệnh cưỡng chế trở về.

May mắn, Lục tiên sinh một chút cũng chưa sinh khí. Còn…… Còn nói……

“Ân, có vấn đề sao?”

Lục tiên sinh đương nhiên mà trả lời, hắn nơi nào không biết người trong lòng ngực suy nghĩ cái gì. Hai người ở bên nhau đều đã nhiều năm, vẫn là thật cẩn thận, chính hắn xuất phát từ tư tâm, cũng không muốn mang Tiểu Bạch đi ra ngoài cho người khác xem. Bảo bối đáng yêu như vậy, chỉ có hắn một người biết thì tốt rồi, đến nỗi hắn cha mẹ bên kia, có biết hay không đối hắn tới giảng đều không sao cả. Lục tiên sinh độc lập mười mấy năm, vô luận sự nghiệp vẫn là nhân mạch đều không cần dựa trong nhà giúp đỡ, cũng là vì như vậy, hắn mới có thể cùng vợ trước ly hôn, chính thức thoát khỏi khống chế trong nhà.

“Nhưng là…… Sẽ không có ảnh hưởng sao? Ba ba chưa từng có ở bên ngoài nói qua như vậy……”

Tiểu Bạch càng nói càng nhỏ giọng, đầu cũng rũ xuống, không dám nhìn Lục tiên sinh.

“Cái gì ảnh hưởng? Tôi thích nam nữ ai dám lắm miệng? Lại nói, bảo bối của tôi vì cái gì phải mang đi ra ngoài cho người khác xem?”

Lục tiên sinh ôm người chặt chút, cúi đầu hôn hôn cánh môi cậu mím chặt: “Em xem em mới đến bao lâu, tiểu cô nương bên ngoài đều đang khen em lớn lên đẹp, làm tôi muốn ghen tị.”

Lời này thật thật giả giả, nhất thời nghe được Tiểu Bạch không biết làm sao.

Ghen? Đẹp? Vì cái gì?

Tiểu Bạch đối tướng mạo chính mình vẫn luôn không lưu ý. Quần áo cậu đều chủ mộc mạc là, sau lại Lục tiên sinh mua quần áo đẹp cho cậu, đáng tiếc đều là tình thú, cậu không dám mặc ra ngoài. Tủ quần áo có thể lấy ra đều là áo sơ mi hoặc áo thun, chẳng qua chất liệu rất tốt, đều là Lục tiên sinh cố ý mua hàng hiệu cho cậu.

“Ân? Kia…… Ba ba muốn em thế nào?”

Tiểu Bạch thử thăm dò hỏi, lúc đối thoại, tay Lục tiên sinh đã đẩy ra quần cậu, cách qυầи ɭóŧ vuốt ve hơi hơi nơi mềm yếu cong lên, đến tiểu nhục hoa phía dưới phiếm ướt, đã nửa mở nửa khép, e thẹn chờ đợi an ủi.

“Nơi này, ướt.”

Lục tiên sinh không đáp, ngược lại càng chuyên tâm vỗ về chơi đùa lên, cúi thấp người bao phủ dưới đầu, “Cái miệng nhỏ phía dưới đâu, có muốn ba ba?”

“Ngô…… Muốn…… Hảo muốn……”

Tiểu Bạch nâng lên chân, dùng cẳng chân cọ hắn, quả nhiên thấy Lục tiên sinh hai mắt nhíu lại, lực độ vuốt ve mạnh vài phần, thấp giọng:

“Ở bên ngoài cũng tao như vậy!”

“Ba ba…… A…… Sờ sờ nó……”

Tiểu Bạch dựng thẳng hạ thân, ngoan ngoãn hướng thịt vật trong tay hắn đưa. Lục tiên sinh như đột nhiên nghĩ tới cái gì, hắn nâng cằm lên chỉ chỉ bánh kem bị vắng vẻ hồi lâu, nói:

“Bảo bảo trước ăn vật kia, lát nữa tôi sờ nó.”

“Ân?”

Tiểu Bạch quay đầu lại, liếc mắt một cái liền nhìn đến hộp bánh kem, trực giác trong lòng phân phó này sẽ không như vậy đơn giản. Quả nhiên, Lục tiên sinh lập tức nói thêm:

“Dùng miệng nhỏ phía dưới ăn.”

“Ba ba! Nơi này là văn phòng!”

Tiểu Bạch xấu hổ đến đẩy hắn ra, chính mình không đứng vững, lại ngã ngồi trên ghế, bộ dáng tức giận thập phần đáng yêu. Lục tiên sinh duỗi cánh tay dài lấy bánh kem lại đây, mở ra phát hiện là mấy khối dâu tây, liền cười nói:

“Thế nào không mua việt quất? Em thích nhất đi?”

“Ngô…… Ba ba nói dâu tây ăn ngon, không cần đạp hư đồ ăn.”

Tiểu Bạch ngồi trên ghế có điểm không biết làm sao. Quần áo cậu bị lộng mở chút, thịt vật phía dưới cũng đĩnh, thân thể quen tìиɧ ɖu͙© trải qua trêu chọc, đã có điểm kìm nén không được. Rõ ràng nơi này mở đủ điều hòa, cậu vẫn như cũ nóng đến cái trán thấm mồ hôi, hạ bụng càng như là có đoàn hỏa, nóng bỏng muốn tìm một chỗ xuất khẩu.

Lục tiên sinh từ bánh kem lấy một trái dâu tây xuống, đưa đến bên môi liếʍ liếʍ. Dâu tây đỏ tươi ướŧ áŧ mang theo hương bơ, hắn cảm thấy quá ngọt, có lẽ ngày đó bởi vì chính miệng Tiểu Bạch uy hắn mới cảm thấy ăn ngon đi. Hắn rũ xuống lông mi, trên mặt anh tuấn nho nhã mang theo ý cười, ôn nhu phân phó nói:

“Tới, há mồm. Em biết tôi nói là cái nào.”

“Ngô!”

Tiểu Bạch tức khắc xấu hổ đến đỉnh đầu bốc khói, nhưng lại không dám cự tuyệt, chỉ có thể cắn môi, ngoan ngoãn cởϊ qυầи, nhưng lại giận dỗi dùng sức lôi kéo xuống, lộ ra khắp nơi mẫn cảm bị qυầи ɭóŧ màu xám bao lại.

“Cởi nó.”

Ánh mắt Lục tiên sinh trở nên càng sâu, trên qυầи ɭóŧ đã có một vết nước. Tiểu côn ŧᏂịŧ mới vừa bị làm nửa cong liền bắn ra tới, Tiểu Bạch có điểm thô lỗ xả qυầи ɭóŧ đến đầu gối, vải dệt cuốn thành một đoàn, gắt gao dừng ở đùi cậu.

Lục tiên sinh bị cậu kháng cự không tiếng động làm cho tức cười. Tiểu Bạch chính là như vậy, chưa bao giờ dám chính diện từ chối hắn, ngoan đến không được. Tiểu tính tình toàn bộ tiêu hao ở trên người mình, Lục tiên sinh nhìn đùi cậu bị lộng đỏ, nhịn không được quỳ một gối xuống, đi lên thương tiếc hôn một ngụm.

“A!”

Không kịp đẩy ra hắn, Lục tiên sinh đè nặng chân cậu, cẩn thận đem vệt đỏ qua lại thuận một lần. Bởi vì cúi đầu, sợi tóc thỉnh thoảng cọ qua hoa huyệt, làm Tiểu Bạch càng ngứa, nhịn không được thấp giọng rêи ɾỉ lên.

“A…… Ngô…… Ba ba……”

Tiểu móc cuối cùng thoát khỏi chút cố kỵ, càng thêm bừa bãi lên. Tiểu bạch kiểm phiếm hồng, mắt thủy quang, hai chân tự giác đáp trên vai Lục tiên sinh, thân thể ngửa ra sau, dần dần muốn làm nơi lỏa lồ nhất hoàn toàn lộ ra.

“Ngô…… A…… Thoải mái…… A……”

Lục tiên sinh theo ý cậu, từ đùi trong một đường tìm kiếm hỏi thăm, rốt cuộc đi tới đào nguyên ướŧ áŧ. Nơi tư mật có khí vị thanh thanh đạm đạm, nhục hoa đỏ thẫm xinh đẹp, lúc này đã diễm lệ mà nở rộ, không ngừng dụ dỗ hắn hái.

“Ba ba…… Ngô…… Hôn hôn nó được không?”

Tiểu Bạch xê dịch thân thể đi phía trước, càng đem hoa huyệt hướng miệng Lục tiên sinh đưa. Động tác tự nhiên cực đại mà lấy lòng Lục tiên sinh, chỉ thấy nam nhân cười thổi một ngụm nhiệt khí. Gặp người mẫn cảm mà rụt rụt, mới an ủi đi lên hôn mấy ngụm. Thuận thế liền thăm vào đầu lưỡi, tách ra hoa môi mềm nhiệt, một ngụm liền mυ"ŧ hoa hạch nho nhỏ.

“A………… Ngô………… Đừng…………”

Kɧoáı ©ảʍ tê tê dại dại làm Tiểu Bạch khóc ra, thân thể kịch liệt run lên, đằng trước ngoan ngoãn mà bắn, chỉ là tựa hồ tác dụng chậm không quá đủ, làm dơ bụng mình. Trên tóc Lục tiên sinh cũng dính một ít, nhưng Tiểu Bạch đã bất chấp lau cho hắn, cậu chỉ cảm thấy phía dưới thoải mái đến sắp hòa tan. Đầu lưỡi bên trong tàn sát bừa bãi quá mức linh hoạt, trái xuyên phải mυ"ŧ. Khi thì đùa bỡn hoa hạch, khi thì liếʍ hút nhục bích, tuy không thể đi vào chỗ sâu nhất, lại làm cậu có cảm giác mất khống chế.

“Ba ba…… Không cần…… A…… Tiến vào……”

Rêи ɾỉ mang theo giọng mũi thật là dễ nghe, Lục tiên sinh đều ngạnh đến muốn tạc, chỉ là hắn còn nhớ thương dâu tây bị ném tới trên mặt đất. Chỉ thấy hắn mυ"ŧ mạnh một ngụm, mới lưu luyến không rời mà đứng lên, lau thủy dịch trên hoa môi, đưa đến bên miệng Tiểu Bạch.

“Nếm thử hương vị chính mình.”

Tiểu Bạch không chút nghĩ ngợi, há mồm liền ngậm lấy, như tiểu miêu nhi liếʍ sạch thủy dịch phía trên, một bên còn sợ hãi nâng lên con ngươi đi câu nhân. Lục tiên sinh cũng không nhàn rỗi, lung tung hướng bánh kem hộp lấy bơ đầy tay. Bị liếʍ tay đến không sai biệt lắm, lúc này mới trừu tay, bôi bơ trên tay lên huyệt khẩu bị vắng vẻ.

“A…… Ngô…… Không cần…… Dính hồ hồ……”

Tiểu Bạch nhỏ giọng oán giận, thấy Lục tiên sinh lấy một ít, cảm thấy còn chưa đủ, lại thêm một ít. Thẳng đến màu trắng phủ kín phía dưới, như lúc tắm gội nổi bọt biển, hoàn toàn che lấp làn da, hắn mới dừng tay. Sau đó lại lấy dâu tây lại đây, nhẹ ấn phía trên.

“Bảo bảo thật là đẹp mắt.”

Lục tiên sinh lui ra phía sau một bước thưởng thức, cho cái bình luận: “Lại ngọt lại mềm.”

“Không cần…… Ngô…… Hảo kỳ quái……”

Tiểu Bạch không dám động, duy trì tư thế hai chân mở ra. Chính cậu cũng nhìn thấy, phía dưới lưng tròng, đỉnh điểm một mạt hồng, cố tình Lục tiên sinh khống chế tốt, đồ vật dính vào trên bơ, cư nhiên không rơi xuống.

“Ba ba liền tới ăn.”