Thẩm Mặc che bụng rồi đi vào, nhưng bụng dưới luôn có cảm giác nóng ẩm, như có gì đó tuôn trào ra bên ngoài.
Thẩm Mặc tính ngày, suýt chút là cô đã gõ hư đầu mình, hôm nay là ngày ‘rụng dâu’ của cô, sao cô lại quên mất thế này.
Chắc hẳn là vì chuyện của Trần Bách Băng và Tô Nhan làm cho cô không có tâm trạng quan tâm đến cơ thể của mình.
Vừa nghĩ đến ‘dâu rớt’ trúng vào đệm xe của người ta, khuôn mặt Thẩm Mặc lại xuất hiện một đám mây đỏ. Mới quen biết ngày thứ hai mà đã làm dơ đệm xe của người ta thì làm sao cô còn dám đi gặp người ta đây?
Thẩm Mặc cúi đầu xấu hổ, cô chỉ cảm thấy mình bị xúc phạm, cô nghĩ đủ mọi cách, ngăn chất lỏng đang phun ra liên tục.
Mà những chất lỏng tanh đó cũng rất không nghe lời, ở bụng dưới của cô loằng ngoằng chảy ra.
Trên khuôn mặt Thẩm Mặc là sự ngượng ngùng to lớn, cô chỉ cảm thấy mặt mũi của mình ngày hôm nay đã vứt sạch rồi, đầu tiên cô bị anh cưỡng hôn, sau đó cô lại ‘rơi dâu’ lên ghế xe của anh.
Nam Cung Hàn nhìn sắc mặt của Thẩm Mặc, một lúc lại đỏ lên, một lúc sau lại biến thành màu đen, sau đó một lúc lại trắng bệch, hệt như mở tiệm nhuộm vải, hết lần này đến lần khác vặn vẹo người, bộ dạng tỏ ra chống cự như thể có thứ gì đó ở dưới cơ thể vậy.
Anh không nhịn được mà nghĩ muốn để lại dấu ấn trên khuôn mặt đỏ ửng đó, thật ra anh cũng làm rồi. Nam Cung Hàn dừng xe lại bên đường, cả người áp qua đó: “Cô gái nhỏ, cô đang trêu chọc tôi sao?”
Khuôn mặt Thẩm Mặc đã đen lại càng đen hơn, cô lúng túng quay đầu lại, kéo giọng mũi nũng nịu nói: “Anh đừng quậy ~”
Nam Cung Hàn cho rằng người con gái này quá thú vị, dáng vẻ chống cự của cô không táo bạo như lúc tiếp cận anh ta trong quán bar trước đó.
Bàn tay lạnh lẽo của Nam Cung Hàn thò vào trong quần áo Thẩm Mặc, trêu chọc khiến cô rùng mình. Cô không nhịn được phát ra tiếng rêи ɾỉ cự tuyệt: “Anh cút đi, đừng đυ.ng vào tôi.”
Cô đã phải chịu đựng dòng chảy cực lớn ở phần bụng dưới, phần trên cô còn phải chịu đựng sự quấy rối của Nam Cung Hàn, điều này thực sự quá khó khăn.
Cô cố gắng kéo tay của Nam Cung Hàn đang nắm chặt phần nách dưới của cô ra, giận dữ nói: “Anh cút đi, tôi chuẩn bị xuống xe rồi.”
Lúc chuẩn bị xuống xe, Thẩm Mặc mới nhớ ra, hiện tại sau mông cô có hai vết máu, đi ra ngoài chính là làm trò cười cho người khác.
Nghĩ đến đó, cô lại ngoan ngoãn ngồi yên không động đậy.
Nam Cung Hàn thì nghĩ rằng cô không từ chối mình nữa, bàn tay to vươn ra, động tác nhanh nhẹn, trực tiếp lật người cô lại thì ngửi thấy một mùi máu tanh.
Nam Cung Hàn tinh ý nhận ra, hỏi Thẩm Mặc: “Cô bị thương à?”
Sắc mặt Thẩm Mặc trở nên tím tái, cô yếu ớt nói, giọng nói còn nhỏ hơn tiếng muỗi kêu: “Tôi tới tháng.”
Cô chỉ cảm thấy rằng mặt mũi của mình cuối cùng đã bị vứt sạch rồi.
Nam Cung Hàn sửng sốt, không khỏi bật cười trước du͙© vọиɠ của chính mình, anh thu lại đôi mắt cuồng nhiệt như thể phun ra lửa rồi trêu chọc Thẩm Mặc: “Được rồi, cô là người đầu tiên để lại dấu vết trên xe của tôi đấy.”
Việc này nói ra thường rất xấu hổ, nhưng Nam Cung Hàn muốn biến nó thành một trò đùa. Thẩm Mặc cảm thấy không vui, cô đỏ mặt khiển trách Nam Cung Hàn: “Anh, im đi, đừng nói nữa.”
am Cung Hàn nhanh chóng đầu hàng: “Được, được, được, tôi không nói nữa.”
Anh tháo dây an toàn và muốn xuống xe, Thẩm Mặc hỏi anh định làm gì thì Nam Cung Hàn đáp: “Tôi mua quần cho cô.”
Câu này nói như thể cô là một đứa trẻ tè dầm vậy.
Nam Cung Hàn nhếch môi lên, hiếm lắm mới có chút ấm áp như đắm mình trong gió xuân, lại như bộ dáng lạnh lùng chết người không tha cho một ai như lúc trước, không có một chút nhiệt độ nào mà bước vào tiệm.
Nếu để người khác biết rằng, anh đường đường là chủ tịch tập đoàn M mà lại đến cửa hàng quần áo để mua đồ lót, thì có bao nhiêu người sẽ cười nhạo anh.
Cũng may là Nam Cung Hàn không lãng phí nhiều thời gian ở đây, qua một lúc sau anh bước ra và chui vào trong xe, Nam Cung Hàn tiện tay ném một túi lớn cho Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc đỏ mặt nhận lấy, nhỏ giọng nói với anh tiếng “Cảm ơn.”
Nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của cô gái nhỏ bé, Nam Cung Hàn không khỏi nhếch khóe miệng, đồng thời trong lòng lóe lên một ý nghĩ, nhất định phải bắt lấy được người phụ nữ thú vị này.
“Tôi đưa cô đến nơi không có ai để thay.” Thẩm Mặc chỉ cảm thấy mặt mũi 22 năm qua giờ phút này đã bị mất hết.
Nam Cung Hàn khởi động xe, vừa định lái xe đi thì cửa xe bị người khác vỗ nhẹ, kính hạ xuống thì thấy là nhân viên cửa hàng vừa rồi tiếp đón anh.
Nhân viên cửa hàng mỉm cười để lộ hàm răng đều tăm tắp nói với Nam Cung Hàn: “Vừa rồi anh vào cửa hàng đã tiêu 1.000 nhân dân tệ, cửa hàng có hoạt động, anh nhận được một phiếu giảm giá. Hoan nghênh lần sau lại đến.”
Khi Nam Cung Hàn nghe vậy, mặt anh đen lại, như thể mực có thể chảy ra vậy.
Thẩm Mặc ở bên cạnh nghe thấy mà không nhịn được bật cười, nhưng ngại ánh mắt có thể gϊếŧ người của anh nên đành im lặng quay đầu đi chỗ khác.
Nam Cung Hàn liếc nhìn chị nhân viên cửa hàng rồi khởi động xe, để lại một làn khói xe.
Chị nhân viên cửa hàng lui về phía sau mấy bước, cũng không có xông lên bởi vì bị sặc khí thải, chị ta hướng về mặt đất hứ mấy cái, thầm chửi rủa một câu: “Người gì vậy.”
Không cần nhưng chị đây vẫn cần nhá!
Chị nhân viên cửa hàng đầy tức giận đi trở về, lập tức có ba bốn cô gái hiếu kỳ vây quanh: “Sao rồi sao rồi? Anh chàng đẹp trai vừa rồi thế nào rồi.”
Chị nhân viên cửa hàng bực bội trả lời: “Từ bỏ ý định đi, người ta có bạn gái rồi.”
Nghe vậy, những người cô gái kia đều có chút thất vọng, nhưng cô ấy vẫn không từ bỏ suy nghĩ và nói: “Nhưng anh ấy thực sự đẹp trai, như thể đã nhìn thấy anh ấy ở đâu thì phải.”
Nghe được lời này, mấy cô gái đều suy nghĩ, ánh mắt của chị nhân viên cửa hàng vô tình liếc nhìn về tạp chí trên bàn rồi hét lên một tiếng chói tai.
Một người da trắng xấu tính khác liếc nhìn cô một cái, “Làm gì vậy, làm em sợ chết khϊếp.”
Hai mắt của chị nhân viên cửa hàng mở to hết cỡ và bàn tay run rẩy chỉ về hướng tạp chí: “Anh ấy, anh ấy là chủ tịch tập đoàn M, đàn ông hoàng kim độc thân đó!”
Mấy cô gái đều đau lòng hét lên.
Ở thành phố H, ai không biết Nam Cung Hàn thì được xem là người ở trên núi mới xuống. Người ta còn trẻ như vậy đã trở thành chủ tịch tập đoàn M, lại còn rất đẹp trai, phụ nữ muốn trào lên giường anh ta có thể xếp dài từ thành phố H đến thành phố Y!
Tuy nhiên, có vẻ như anh không có hứng thú phụ nữ, anh chưa từng dính tin đồn tình ái với bất kỳ nữ minh tinh nào, có một quãng thời gian anh còn bị cho là đồng tính.
Mặc dù tín đồn lan truyền như thế nào thì anh cũng là một yêu nghiệt mà mọi phụ nữ ở thành phố H đều chảy nước miếng muốn theo đuổi.
Một chị nhân viên cửa hàng nắm bắt được trọng điểm: “Vậy thì chuyện gì đã xảy ra với người phụ nữ trong xe của anh ta vừa rồi?”
Đã nắm bắt được điểm mấu chốt, một số cô gái khác cũng đặt câu hỏi: “Đúng rồi, anh ấy không phải là người đồng tính sao?”
“Cô mới là người đồng tính đó. Chuyện này đến người ngoài cũng không biết, cô nói xem nếu gửi cho tòa soạn tạp chí, họ sẽ cho chúng ta bao nhiêu tiền đây?”
Chị nhân viên cửa hàng lại hỏi: “Tiểu Lan, máy quay ở cửa tiệm chúng ta có thể quay được bao xa?”
Người bán hàng có tên là Tiểu Lan suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đối diện còn được, huống chi là ở trên đường.”
Nam Cung Hàn lái xe vào một con đường đang được sửa chữa, anh đậu xe ở kế bên lề đường rồi nói: "Đi thay đồ đi."
Vào lúc này, công nhân làm đường đều đã về nhà, thêm vào đó sắc trời cũng không còn sớm, ở đây căn bản không ai để ý cả.
Vẻ mặt của Thẩm Mặc có thể so sánh với dầu món tôm om vừa rồi, cô ngập ngừng nói với Nam Cung Hàn: “Anh xuống xe được không?”
Nam Cung Hàn như là nghe thấy một câu chuyện buồn cười vậy: “Đây là xe của tôi.”
Thẩm Mặc gần như là cầu xin mà nhìn Nam Cung Hàn: “Anh xuống xe trước để tôi thay quần được không, cho tôi hai phút thôi.”
Nam Cung Hàn nhìn bộ dạng muốn khóc của Thẩm Mặc thì không nhịn được muốn bật cười. Người con gái này thật là thú vị, tại sao trước đây anh lại không phát hiện ra?
Nam Cung Hàn gật đầu, nhìn đồng hồ trên tay rồi mở cửa: “Vậy cho cô hai phút.”
Nam Cung Hàn xuống xe rồi đóng cửa lại. Thẩm Mặc chăm chú nhìn về phía bên ngoài, thấy anh quay lưng về phía cô và nhìn phong cảnh, chợt nhớ ra cô chỉ hai phút nên vội vàng cởi chiếc quần bẩn ra.
Cầm chiếc qυầи ɭóŧ trong suốt có thể nhìn thấy cả khu rừng rậm ở vùng tam giác bí ẩn, Thẩm Mặc có chút không nói nên lời. Người đàn ông này, anh có thể chọn cho cô một chiếc nào tốt hơn không?
Nhưng bây giờ cô không có thời gian để bắt bẻ những thứ này, cô chỉ có thể tạm chấp nhận lót cánh thiên thần vào rồi mặc quần legging mà cô đã chọn.
Nghĩ đến con số vừa nghe, Thẩm Mặc không khỏi kinh ngạc, cô đã lớn như vậy rồi còn chưa từng mặc chiếc quần nào đắt tiền như vậy.
Nam Cung Hàn sốt ruột đợi ở bên ngoài, anh vẫn luôn đếm số giây trên đồng hồ đeo tay, đến số mười hai thì nhanh chóng xoay người mở cửa xe.
Nam Cung Hàn theo đôi chân mảnh khảnh nhìn đến phần bụng dưới của Thẩm Mặc, đôi mắt hơi u ám, cuối cùng chuyển mắt đi chỗ khác.
Thẩm Mặc lí nhí mắng anh một câu: “Anh, nhìn cái gì.”
Nam Cung Hàn không nhịn được mà bật cười, trở lại vị trí lái rồi phóng xe đi.
Xe chậm rãi lái đi, cảnh vật ngoài cửa sổ cũng dần dần lùi xa, suốt quãng đường đi điều bất ngờ là Nam Cung Hàn không động tay động chân đến cô, Thẩm Mặc vui vẻ vì được yên tĩnh, cô tựa đầu vào cửa sổ xe rồi nghĩ đến những chuyện xảy ra trưa hôm nay.
Đá được gã trai đeo bám Trần Bách Băng kia, lại tìm lại được tình bạn với Tô Nhan, điều này khiến cô ấy rất hạnh phúc, nhưng tại sao cô ấy lại bị vướng phải gã này .
Hơn nữa anh ta còn là sói háo sắc thích lợi dụng cô.
Nghĩ đến nụ hôn vừa rồi ở trong nhà hàng, Thẩm Mặc chạm nhẹ vào khóe miệng. Đây là nụ hôn đầu tiên của cô.
Nụ hôn đầu tiên của cô cứ thế mà bị người đàn ông xa lạ này cướp đi như vậy sao?
Thẩm Mặc lắc đầu, vứt bỏ suy nghĩ phiền phức này. Thôi kệ đi, cướp thì cũng đã cướp rồi, coi như đem cho chó vậy.
Thẩm Mặc không khỏi cười thầm, cô chưa từng thấy con chó lạnh lùng cool ngầu như vậy?
Nam Cung Hàn không rõ chuyện gì, chợt quay đầu nhìn Thẩm Mặc: “Làm sao vậy, cười cái gì vậy?”
Thẩm Mặc vội vàng lắc đầu: “Không có gì, không có gì.”
Nếu bị anh phát hiện cô nghĩ như vậy sau lưng anh thì đoán chắc rằng anh ăn cô sạch sành sanh, đến một mảnh xương cũng không chừa lại.
Cũng may nhà Thẩm Mặc cách đó không xa, chiếc xe nhanh chóng dừng lại, Thẳm Mặc nói tiếng cảm ơn với Nam Cung Hàn rồi nhanh chóng xuống xe.
Đợi đến khi cô bước ra khỏi xe và đóng cửa lại, Nam Cung Hàn mới giả vờ vô tình nói: “Dáng người không tệ lắm.”
Giọng anh nhẹ nhàng như thể anh đang nói rằng thời tiết hôm nay thực sự không tệ, không hề mang bất kỳ ý nghĩ nào vậy.
Thẩm Mặc tức giận đến mức nghiến răng kèn kẹt, nhưng lại bất lực. Cô đóng sầm cửa xe, cô muốn rời khỏi người đàn ông phiền phức này càng sớm càng tốt!
Đợi đến khi Thẩm Mặc rời khỏi tầm mắt của anh, khóe miệng Nam Cung Hàn bất giác cong lên một tia đùa cợt.
Đêm lạnh như nước, Nam Cung Hàn cầm ly rượu nhỏ đi đến bên cửa sổ hít thở không khí.
Thân thể còn chưa lau khô, vẫn còn đọng lại giọt nước, cơ bắp màu mật ong lộ ra dáng người to lớn, cơ bụng tám múi xếp gọn trên bụng, chỉ có một cái khăn tắm quấn quanh thân dưới, trông lười biếng nhưng lại phong độ.
Một ly rượu sau khi tắm là sở thích của anh.
Nơi anh đang sống là tầng cao nhất của thành phố, từ trên cao nhìn xuống, những vì sao long lanh, ánh đèn neon chói lóa, những chiếc xe giống như những con bọ đen gào thét chạy qua.
Rượu trong ly, óng ánh trong vắt, êm dịu thơm nồng, toát ra hương vị hấp dẫn. Nam Cung Hàn nhìn nó, không hiểu sao lại nghĩ đến Thẩm Mặc.
Anh ta lật lại đống tài liệu về Thẩm Mặc ở trên bàn, những tài liệu gọn gàng ngay cả địa chỉ chứng minh thư cũng đều có, nên không có gì lạ khi anh có thể tìm thấy nhà của Thẩm Mặc.
Đương nhiên, đối với những người muốn đến gần Nam Cung Hàn, sao anh có thể không điều tra cho được, phát hiện đây chỉ là một công dân bình thường không có thủ đoạn gì, Nam Cung Hàn mới yên tâm để cô đến gần mình.
Nam Cung Hàn vuốt ve khuôn mặt ngây thơ của Thẩm Mặc, bỗng nhiên anh muốn gọi cho cô.