Chương 2: Thú nhận

Thẩm Mặc tưởng rằng cô sẽ phải tự mình gọi điện cho Nam Cung Hàn, nhưng không ngờ mới hơn mười hai giờ, Nam Cung Hàn đã lái xe tới.

Một chiếc Porsche từ từ dừng lại trước nhà cô, thu hút sự chú ý của những người qua đường. Buổi trưa, mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, chiếc xe dưới ánh mặt trời phản chiếu những ánh sáng lấp lánh chói mắt, Thẩm Mặc suýt chút bị sự lấp lánh đó làm mù mắt chó tầm thường của cô rồi.

Cô đi tới, cửa kính xe từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú của Nam Cung Hàn, dáng vẻ của anh vẫn lạnh lùng như không có chuyện gì, khóe miệng lạnh lùng thốt lên hai chữ: “Lên xe.”

Thẩm Mặc kéo kéo bộ đồ ngủ của cô: “Anh muốn tôi như thế này mà đi sao?”

Bộ đồ ngủ hoạt hình Pikachu, Nam Cung Hàn không nói nên lời, nhìn chằm chằm vào đồng hồ trên tay rồi nói giọng như ra lệnh với cô: “Cho cô mười phút, nhanh lên.”

Thẩm Mặc lập tức chui vào ổ chó của mình, đến khi tự mình khóa cửa thì suýt chút nữa đâm thủng đầu của mình.

Nam Cung Hàn là người mà cô nhờ giúp đỡ, sao anh ta có thể chuyện gì cũng như nhị đại gia mà dặn dò cô vậy chứ, mà cô cũng thật ngốc, tại sao lại nghe lời anh ta chứ.

Thôi kệ đi, Thẩm Mặc lại tự an ủi trong lòng. Hiện tại là cô cầu xin Nam Cung Hàn giúp đỡ, bản thân có thể nhịn thì nhịn, không nhịn được thì cũng phải cắn răng nhịn!

Thẩm Mặc thay quần áo rồi đi ra, cô còn chưa nói lời nào đã trực tiếp bị Nam Cung Hàn bát bỏ: “Đi thay đồ.”

Mặc những bộ quần áo như vậy mà đòi thể hiện tình cảm với anh, Nam Cung Hàn cảm thấy chỉ số IQ của mình sẽ bị cô hạ thấp.

Thẩm Mặc cúi đầu nhìn lướt qua quần áo trên người, tự mình cảm khái: “Không phải chứ, tôi cảm thấy cũng được mà.”

Nam Cung Hàn nhẫn nhịn sự kích động với suy nghĩ lạc hậu của cô, nói: “Cô cảm thấy bộ quần áo thể thao của cô đi ra ngoài với tôi là để làm anh ta đau lòng, mà không phải là trò cười cho anh ta sao?”

Thẩm Mặc nghĩ cũng đúng, gượng gạo nặn ra một nụ cười, “Cho tôi thêm mười phút nữa, tôi sẽ vào thay đồ ngay.”

Sau khi đợi gần hai mươi phút, cuối cùng Nam Cung Hàn cũng thấy cô, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, nhìn Thẩm Mặc đến rợn người.

“Có chuyện gì vậy?”

“Cô nghĩ rằng màu trắng phối với màu xanh lá cây là gợi cảm à?”

“Tạm ổn mà …”

“Đi thay!”

Thẩm Mặc lại thay quần áo, áo sơ mi trắng đơn giản phối với quần jean ngố ngắn cũn, hai cánh tay nõn nà và đôi chân thon dài, ăn mặc thông thường nhưng lại có khí chất khác người.

Ánh mắt Nam Cung Hàn trở nên sâu hơn, anh không nói gì mà nhìn về chỗ khác.

Xe gầm lên một tiếng rồi rời đi, cảnh vật từ từ lướt qua, cửa sổ gần như sạch sẽ đến không một chút bụi bẩn nào.

Thẩm Mặc nhếch miệng tỏ vẻ đáng yêu, cô cảm thấy bầu không khí trong xe nặng nề khó thở, đợi chút nữa gặp Tô Nhan thì cô phải nói gì đây.

Rõ ràng là Trần Bách Băng mặt dày đang theo đuổi cô mà, nhưng sao lại thành như cô mặt dày theo đuổi anh ta chứ.

Thẩm Mặc trầm ngâm suy nghĩ thì xe từ từ dừng lại, đến khi một bóng đen tiến đến cô mới hoàn hồn lại, trong ánh mắt ngập tràn cảnh giác: “Anh muốn làm gì?”

Nam Cung Hàn giống như nhìn thấy chuyện buộc cười vậy: “Đến rồi.”

Nam Cung Hàn tháo dây an toàn và bước xuống xe trước. Thẩm Mặc xấu hổ, gương mặt đỏ bừng như ráng màu ngày hôm đó.

Thẩm Mặc đứng bên cạnh Nam Cung Hàn, như một đứa trẻ phạm lỗi vậy. Nam Cung Hàn nhẹ giọng nhắc nhở: “Đã là người yêu thì phải có dáng vẻ như người yêu. Cô làm như vậy giống con của tôi hơn đấy?”

Thẩm Mặc đỏ bừng mặt, thấy anh lạnh lùng như tảng băng vậy, cô nghĩ chắc anh cũng không phải người thích lợi dụng người khác đâu, vươn tay khoác lấy tay anh.

Thẩm Mặc và Nam Cung Hàn bước vào nhà hàng, nhân viên lễ tân hỏi tên, rồi đưa họ vào phòng đã được đặt trước.

Người mở cửa là một chàng trai tuấn tú, chính là Trần Bách Băng đang bám riết lấy cô, còn ngồi sau chiếc bàn tròn là Tô Nhan với vẻ mặt hốc hác.

Trần Bách Băng mặc một bộ vest trắng làm tăng vẻ tuấn tú của anh ta, nụ cười trên khuôn mặt anh ta chính là kiểu mà mọi cô gái đều cảm thấy thích thú khi nhìn thấy. Chẳng trách Tô Nhan bị anh ta làm cho si mê đến thế.

Chỉ là, khi nhìn thấy cánh tay Thẩm Mặc thân thiết khoác tay của Nam Cung Hàn, nụ cười trên khuôn mặt anh ta lập tức cứng lại.

Thẩm Mặc nhếch môi để lộ hai lúm đồng tiền đáng yêu, cô khoác tay Nam Cung Hàn, nam thanh nữ tú như một cặp trời sinh.

Tô Nhan cũng trừng mắt đứng dậy, có lẽ cô không ngờ rằng từ hồi cấp hai Thẩm Mặc không hề hiểu gì về tình yêu, nay lại giấu cô đi hẹn hò.

Trần Bạch Băng cảm thấy như có năm tiếng sét giáng xuống đỉnh đầu, anh bị đánh đến mức ngoài khét trong mềm, cả người ngây ra tại chỗ.

Trần Bách Băng giận dữ nhìn chằm chằm về phía Nam Cung Hàn, ánh mắt soi mói, với chiều cao 1 mét 7 thì anh ta thấp hơn Nam Cung Hàn nửa cái đầu, điều này khiến anh ta hơi căng thẳng.

Nam Cung Hàn lạnh liếc nhìn Trần Bách Băng, môi mỏng nói ra lời khıêυ khí©h: “Sao, không hoan nghênh à?”

Trần Bách Băng thu lại ánh mắt, cũng nở một nụ cười: “Làm gì có, đương nhiên là hoan nghênh rồi.”

Trần Bách Băng bước sang một bên để Nam Cung Hàn và Thẩm Mặc bước vào. Trần Bách Băng sớm đã gọi món, quả nhiên toàn là món Thẩm Mặc thích ăn.

Thẩm Mặc nhìn về phía Tô Nhan với ánh mắt đáng thương, cô rón rén đến gần Tô Nhan: “Nhan Nhan.”

Tô Nhan là một cô gái rất trong sáng, nụ cười rạng rỡ và chân thành, nhưng bây giờ vì một người đàn ông mà cô ấy lại khiến mình trở thành bộ dạng người không ra người, ma không ma.

Cô thực sự có chút đau lòng cho Tô Nhan.

Tô Nhan hiển nhiên không thất vọng như vừa rồi, nhìn thấy Nam Cung Hàn bên cạnh cô, thì vội đứng dậy chào hỏi: “Xin chào, anh là bạn trai của Mặc Mặc à?”

Nam Cung Hàn gật đầu đáp lại, “Nam Cung Hàn.”

Thẩm Mặc giới thiệu qua loa với Nam Cung Hàn rồi kêu phục vụ lên món.

Người phục vụ mang đến một đĩa các món ăn vặt, quả nhiên như Trần Bách Băng nói, đều là những món ăn yêu thích của cô.

Cô cũng không tiết lộ với người bên ngoài là mình thích ăn gì, có vẻ người đàn ông này vì muốn theo đuổi cô mà tốn không ý công sức.

Chỉ tiếc là cô không hề thích anh ta.

Thẩm Mặc nhìn đĩa tôm om được đưa lên cuối cùng mà không khỏi nuốt nước miếng. Đây là món cô không bao giờ thấy ngán, nhưng tiếc vì nghèo nên ít có cơ hội được ăn.

Thẩm Mặc không nhịn được gắp một con để ăn, nhưng vì nóng nên ngay lập tức thu tay lại, khẽ chạm vào bàn tay bị bỏng mà kìm không được rưng rưng nước mắt.

Tô Nhan vội vàng cầm lấy hai chiếc khăn giấy lau tay cho cô, và trách móc: “Sao lúc nào cậu cũng ngốc như vậy? Không biết món vừa mới lên rất nóng sao?"

Gió thổi nhẹ lướt trên móng tay của Thẩm Mặc, tựa như gió xuân tháng 6. Hành động này khiến trái tim Thẩm Mặc ấm lên, cuối cùng Tô Nhan lại đối tốt với cô như trước.

Lúc trước cô cũng rất ấm ức.

Trần Bách Băng bật cười: “Em thật là, muốn ăn cũng không thể nóng vội như vậy, ít nhất phải đợi một lúc chứ?”

Trần Bách Băng ở bên cạnh nhẹ nhàng giải thích: “Con tôm này là con tôm mà đầu bếp đã hầm rất lâu. Anh bóc một con cho em ăn nhé.”

Nhưng khi Trần Bách Băng chuẩn bị đưa đũa qua thì chiếc đũa đã bị người khác đè lên, nhìn sang chủ nhân của chiếc đũa chính là Nam Cung Hàn đang vô cùng thong dong.

Trần Bách Băng khó hiểu thì nghe anh ta nói: “Món mà người phụ nữ của tôi muốn ăn, tôi tất nhiên sẽ cho cô ấy.”

Vừa nói xong đôi đũa của anh đã gắp cho cô là một con tôm lớn.

Con tôm vàng ươm được bao bọc trong một lớp dầu béo ngậy, khi sờ vào có cảm giác dính dính, mỗi khi ăn Thẩn Mặc không cưỡng được mà phải mυ"ŧ tay mình.

Trang phục Nam Cung Hàn mặc trước giờ luôn cẩn thận tỉ mỉ, giống như nhân vật nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình, có chút thích sạch sẽ, nhưng vì Thẩm Mặc anh sẵn sàng chạm vào những thứ này.

Mặt Trần Bách Băng tối sầm như thể mực có thể chảy ra, bầu không khí nhất thời rơi vào ngượng ngùng. Thẩm Mặc nhìn bộ dạng như táo bón của Trần Bách Băng mà trong lòng không khỏi bật cười.

Ai bảo trước đây anh bắt nạt Nhan Nhan như vậy, lần này phải cho anh ta ăn mệt.

Thẩm Mặc làm như bên cạnh chẳng có ai mà khoe khoang tình cảm: “Lần trước anh nói muốn đưa em đi chơi, anh nói đi đâu thì được.”

Nam Cung Hàn rất hóm hỉnh tiếp lời: “Em muốn đi đâu thì chúng ta đến đó.”

Thẩm Mặc giả bộ rầu rĩ, bàn tay mảnh khảnh nắm chặt thành nắm đấm nhỏ: “Đi đâu đây, em sợ nhất là phải chọn đấy.”

Thẩm Mặc uốn éo giọng, hành động như một chú chim nhỏ, vừa nhận lấy con tôm Nam Cung Hàn đưa cho mình vừa nói, “Thật là khó chọn lựa.”

Thẩm Mặc cúi đầu, lén lút liếc nhìn Trần Bạch Băng, quả nhiên, sắc mặt anh ta tối sầm lại, cả người làm người ta cảm thấy như anh đang cố nhẫn nhịn gì vậy, tạo có người khác có cảm giác dáng vẻ anh ta đang cố nhịn, dường như chỉ cần Thẩm Mặc và Tô Nhan không có ở đó thì anh sẽ phát điên mà đánh chết Nam Cung Hàn vậy.

Tô Nhan tiếp lời: “Trước đây không phải cậu luôn nói với tớ rằng cậu thích đến đảo Bali sao. Lần này tốt nghiệp xong để anh ấy đưa cậu đến đó đi.”

Thẩm Mặc lộ vẻ như sao mình không nghĩ ra chứ mà vỗ tay tay nói: “Ừ ha, sao tớ không nghĩ ra chứ.”

Ba người trò chuyện vui vẻ với nhau, Tô Nhan và Thẩm Mặc đều là người thích nói chuyện, có họ ở đó thì đừng nghĩ sẽ lạnh nhạt được. thỉnh thoảng Nam Cung Hàn có xen vào vài câu, hoàn toàn thờ ơ với Trần Bạch Băng.

Trần Bách Băng không thể nhịn được nữa, anh tức giận đứng dậy, dù giận đến răng run cầm cập anh vẫn kiềm chế, cố gắng hết sức để khôi phục sự bình tĩnh cho bản thân: “Thẩm Mặc, em ra ngoài với anh một chút.”

Ba người ngầm hiểu nên dừng lại và nhìn Thẩm Mặc, Thẩm Mặc liếc nhìn Nam Cung Hàn rồi đứng dậy nói: “Được.”

Trần Bách Băng dẫn Thẩm Mặc chuyển sang phòng khác, Thẩm Mặc đứng ở cửa không chịu đi vào. Trần Bách Băng cười tự giễu, “Em có thể yên tâm vào, dù tôi muốn làm gì em thì người kia của em cũng sẽ không buông tha anh đâu.”

Thẩm Mặc không có ý như vậy, cô chỉ đơn giản là muốn giữ một khoảng cách với anh mà thôi.

“Anh đưa tôi đến đây làm gì?”

“Em, em lên đường tìm đại người đến để nói dối anh phải không?” Trần Bách Băng vừa nhìn đã thấy rõ.

Nếu là người đàn ông kia thích cô thì anh ta sẽ là người đầu tiên giúp cô khi bị phỏng tay mà không phải Tô Nhan, hơn nữa anh cũng chưa từng thấy bạn trai nào có khí chất như vậy cả.

Loại khí chất đó rất mạnh mẽ, toàn thân tràn đầy mùi nguy hiểm, tựa như không cho phép bất kỳ kẻ nào tới gần, đối với người hoạt bát như Thẩm Mặc thì đây chính là mẫu người mà cô ghét nhất.

Thẩm Mặc căng thẳng làm cho xoắn hết cả lên, nhưng dù vậy, cô vẫn phản biện vài câu: “Không phải.”

Sợ anh ta không tin, Thẩm Mặc còn nói thêm: “Tôi không cần tìm người để lừa anh.”

Trần Bách Băng gần như cầu xin Thẩm Mặc mà nói: “Anh có nhiều người thích như vậy, sao em lại không thích anh chứ?”

Thẩm Mặc học theo giọng điệu của anh ta, cầu xin anh ta: “Nhiều người ghét tôi như vậy, tại sao anh lại thích tôi."

Cô không phải là nữ thần, cũng không thích hợp gây được sự chú ý của người khác, đối với Trần Bách Băng như vậy là một bông hoa lạ trong hàng ngàn bông hoa.

Thẩm Mặc không nói gì, yên lặng quay người đi: "Có thể anh đã nhận ra, Tô Nhan thích anh, nếu anh có chút lương tâm thì cố gắng thử thích cậu ấy đi."

Thẩm Mặc bước ra khỏi phòng và nói thêm một câu: "Tôi và anh, là chuyện không thể."

Câu này có thể xem là khiến cho anh ta hoàn toàn bỏ cuộc.

Có lẽ con người luôn mâu thuẫn như vậy, vừa theo đuổi tình yêu lại vừa ảo tưởng theo đuổi tình bạn.

Trần Bách Băng cũng không nán lại, chỉ nói bản thân có việc phải đi trước rồi cầm lấy túi của mình và rời đi.

Thẩm Mặc chớp mắt với Tô Nhan, ra hiệu cho cô ấy đuổi theo.

Tô Nhan thấy có chút kỳ lạ: “Sao thế?”

Thẩm Mặc không khỏi có chút lo lắng với chỉ số IQ của Tô Nhan: “Dựa vào chỉ số IQ của cậu, sao có thể theo đuổi nam thần được chứ.”

Thẩm Mặc đẩy Tô Nhan: “Cậu mau đuổi theo đi.”

“Bây giờ Tô Nhan mới bàng hoàng, ờ ờ vài tiếng rồi đuổi theo và nhìn về phía Thẩm Mặc với vẻ biết ơn.

Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Mặc cũng là thật lòng vui sướиɠ, nghĩ đến công lao của nam nhân bên cạnh, Thẩm Mặc lại cầm ly rượu trắng cảm ơn anh: “Cảm ơn anh, ly rượu này là cảm ơn, tạm biệt và hẹn gặp lại.”

Nói xong cô định tự giác bước ra khỏi phòng, nhưng một bàn tay bất chợt giơ ra trước mặt cô, chính là của người đàn ông toàn thân toát ra đầy mùi nguy hiểm kia: “Muốn đi?”

Thẩm Mặc đứng dán vào bên tường, ngượng ngùng cười nhìn người đàn ông kia: “Đúng vậy. Chuyện đã xong rồi nên tôi phải rời đi.”

Nam Cung Hàn nhìn Thẩm Mặc như một món đồ chơi, tốt bụng nhắc nhở cô một câu: “Thù lao của tôi đâu?”

Thẩm Mặc giả bộ như không nhớ ra, ngớ ngẩn nhìn anh: “Thù lao? Thù lao gì chứ?”

Nam Cung Hàn không nói gì mà nhìn Thẩm Mặc, đột nhiên khóe miệng đầy ác ý nhếch lên, nói: "Không nhớ được sao? Không sao, hôn tôi một cái thì tính là thù lao."

Thẩm Mặc đến cả một câu cầu cứu cũng chưa kịp nói đã bị người đàn ông mang theo hơi thở không cho phép từ chối lao tới, đột ngột cạy môi cô ra.

Nam Cung Hàn không dùng chút kỹ năng hôn môi nào, hoàn toàn là theo sự kí©h thí©ɧ của bản thân. Thẩm Mặc bị áp vào tường, mắt mở to như chuông đồng, hoàn toàn không thể phản kháng được gì.

Mà thực ra, cô là bị sự đột ngột này làm cho hoảng hốt, hoàn toàn không phản kháng được.

Đến khi Thẩm Mặc không thở được nữa, Nam Cung Hàn mới miễn cưỡng buông cô ra.

Thẩm Mặc thở hổn hển hít lấy không khí trong lành, như con cá sắp chết bất ngờ gặp phải một vũng nước, cô ngồi ngồi phịch xuống đất.

Nam Cung Hàn cũng thở dốc, hơi thở gấp gáp nuốt nước bọt rồi trầm giọng nói, giọng điệu vô cùng gợi cảm: “Làm sao đây, tôi rất muốn tiếp tục.”

Thẩm Mặc mắng anh một câu: “Biếи ŧɦái!”

Nam Cung Hàn mỉm cười nói, “Vậy em có muốn thử cách biếи ŧɦái hơn không.”

Thẩm Mặc bị anh kéo tay, hai tay như kìm nắm chặt cô, khiến cô không thể thoát ra. Thẩm Mặc mở to hai mắt, “Cách gì.”

“Đi khách sạn với tôi.”

Nam Cung Hàn chưa kịp cười thì Thẩm Mặc đã cười lớn trước: “Đùa à? Chúng ta quen nhau bao lâu rồi?”

Nam Cung Hàn nói: “Dù sao tôi cũng là Nam Cung Hàn, bị cô lợi dụng lâu như vậy, không nên thu một chút lãi sao?”

Là tự cô đi cầu xin người khác trước nên không thể trách người ta nói vậy. Thẩm Mặc hơi sợ, lúc mới đầu cô cũng không cho là thật, bây giờ muốn cô đền đáp hậu hĩnh như vậy thì cô thật sự không làm được.

Thế là cô ấy mở to đôi mắt, làm vẻ đáng yêu trước mặt Nam Cung Hàn: “Đừng mà, tôi còn là trẻ con.”

Nam Cung Hàn tàn nhẫn vạch trần cô: “Hai mươi hai tuổi, về mặt pháp lý thì cô đã có thể kết hôn sinh con."

“Làm sao anh biết!”

Một nửa khuôn mặt cô bị che khuất trong bóng tối, nhưng có thể thấy rõ màu đỏ quyến rũ. Một mái tóc mềm mại như thác nước buông xõa đến lưng, mà cô cũng được xem là xinh đẹp.

“Nhưng trước đây tôi không quen biết anh, đợi cho đến khi chúng ta thân thiết hơn được không.”

Đôi mắt Thẩm Mặc lấp lánh như mặt hồ nước gợn sóng, Nam Cung Hàn nhìn cô, trong lòng đột nhiên muốn trêu chọc cô: “Nếu bây giờ cô không đi khách sạn với tôi cũng được thôi, cô đi làm ở công ty của tôi thì sao?”

Nam Cung Hàn ném cho cô ấy một tấm danh thϊếp màu vàng sậm. Thẩm Mặc bỗng chốc mở trừng lớn mắt như mắt cá.

Nam Cung Hàn, đây là sự tôn tài như truyền thuyết của hành phố H. Câu nói “Một tay che trời” để hình dung anh ấy là không hề quá, tuổi còn trẻ mà đã nắm trong tay chức vụ chủ tịch tập đoàn Nam Thị, một năm đã leo lên top nhân vật hàng đầu!

Một nhân vật thành thánh như vậy, Thẩm Mặc rốt cuộc làm sao câu được? Cô còn nói lần đầu tiên gặp Nam Cung Hàn đã thấy rất quen, hóa ra anh ấy chính là người đàn ông hoàng kim độc thân nổi tiếng của thành phố H.

Thẩm Mặc bỗng thấy tâm trạng mình rất phức tạp, giống như làm đổ bình ngũ vị hương, chua ngọt đắng cay mặn đều trộn lại, tụ lại thành một tâm trạng không lời nào tả được.

Thẻ vàng trong tay Thẩm Mặc rơi xuống đất, miệng càng lúc càng mở to như có thể nhét được một quả trứng vào đó.

Nam Cung Hàn lại nhắc cô ấy: “Sao? Có muốn đi không.”

Anh sẽ không nói công ty của anh là nơi chỉ có tốt nghiệp chính quy thì có thể vào, tệ nhất cũng là phải tốt nghiệp từ một trường danh tiếng đấy, được chứ?

Thẩm Mặc nhặt thẻ vàng rơi trên mặt đất, ngớ ngẩn nhìn Nam Cung Hàn để lừa gạt: "Để xem đã, tôi đi trước đây."

Nói xong cô vội vàng đứng dậy rời đi.

Nhìn thấy người con gái nhỏ bé muốn mau chóng thoát khỏi anh, Nam Cung Hàn sao có thể vui được, anh ra ngoài trước để mở cửa xe rồi nói: “Tôi đưa em về.”

Nếu như người ta mời cô lâu như vậy, từ chối nữa thì như cô như đang làm bộ làm tịch, đúng lúc cô thấy có chút không khỏe,Thẩm Mặc suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Được, anh đưa tôi về.”