Chương 5: Vụ Án Phân Xác



Sau khi Tìm Con Trai Mạnh Đào ngắt kết nối, cả khu bình luận gần như tràn ngập sự phẫn nộ vì chính nghĩa, họ nguyền rủa những kẻ buôn người.

Một số người tự nhiên muốn giúp hai vợ chồng Tìm Con Trai Mạnh Đào.

Trong bầu không khí như vậy, tôi đã đồng ý kết nối với yêu cầu kết nối thứ hai của ngày hôm nay.

Đó là một người có tên Người Đàn Ông Vạm Vỡ Xán Lạn, anh ta trông rất lo lắng.

"Đại sư, nhanh lên, giúp tôi tìm Cẩu Đản, nó mất tích gần một giờ rồi!”

Cư dân mạng ngay lập tức thay đổi chủ đề:

[Đợi đã, Cẩu Đản? Còn có người tên này hả?]

[Tôi nghĩ anh ta đang nói đến một con chó.]

[Cũng không nhất định là vậy, có thể là biệt danh của anh em chí cốt gì đó.]

Tôi không nhìn vào bình luận, mà nhìn Người Đàn Ông Vạm Vỡ Xán Lạn đang bất lực ôm trán:

"Anh ơi, đây là phòng phát sóng trực tiếp tìm người mất tích, xin chú ý, là người mất tích! Là người! Không phải chó......"

Tôi vừa dứt lời, cư dân mạng lập tức phá lên cười:

[Hahaha, đây là tên của một con chó.]

[Tên con chó thật kỳ lạ.]

[Cẩu Đản: Cảm ơn mọi người, tôi đã mất tích còn bị mọi người cười nhạo tên của mình nữa.]

Nghe đến đây, Người Đàn Ông Vạm Vỡ Xán Lạn lập tức bật khóc:

"Tôi mặc kệ. Người là mạng, chó không phải là mạng sao. Cẩu Đản là bảo bối, là trái tim, là huyết mạch của tôi, tôi không thể mất nó. Nếu mất nó tôi sẽ chết!”

Tôi:"....."

Cảm giác tương phản đột ngột này, khiến mọi người nhất thời im lặng.

Cư dân mạng cười đến điên luôn rồi.

Tôi lại xoa trán: "Ảnh đâu?"

Thấy tôi xin ảnh, Người Đàn Ông Vạm Vỡ Xán Lạn liền lấy một chiếc điện thoại di động khác ra cho tôi xem ảnh.

Tôi chỉ liếc qua là biết ngay nó ở đâu.

"Đại sư, nó ở đâu?"

"Nó đang há to miệng ăn buffet, nhưng anh không cần phải vội vàng đi tìm nó."

Người Đàn Ông Vạm Vỡ Xán Lạn thắc mắc: "Buffet? Nó ở trong bếp của nhà hàng à?”

Tôi bình tĩnh lắc đầu:

"Nó ở trong hầm phân bên trái phía sau anh."

Sau một lúc im lặng, Người Đàn Ông Vạm Vỡ Xán Lạn nhanh chóng ngắt kết nối.

Màn hình gần như tràn ngập những gạch đầu dòng "hahahahaha", làm tiêu tan cảm xúc áp lực vừa đến từ việc tìm kiếm con trai của Tìm Con Trai Mạnh Đào.

Tôi cố nén cười nói: "Còn ai muốn tìm người không, nếu có thì xin hãy kết nối.”

Nhưng sau Người Đàn Ông Vạm Vỡ Xán Lạn, tôi thấy có gì đó không ổn với những người xin kết nối.

Có người nhờ tôi đi tìm một con cừu bị lạc vào lúc nửa đêm.

Có người nhờ tôi tìm con gà trống duy nhất trong chuồng gà của dì hai đã biến mất.

Có người yêu cầu tôi tìm một chú chuột hamster đã chạy trốn khỏi nhà.

Thậm chí hôm qua có một người nhờ tôi đi tìm con muỗi đã cắn vào chân anh ta, anh ta muốn đ.ập ch.ết nó để trả thù.

Tôi nói các bạn nghe nè, như vậy không phải là quá đáng sao?

Phòng phát sóng trực tiếp tìm người đã trở thành phòng phát sóng trực tiếp tìm động vật!

Tôi ôm trán nhìn cư dân mạng đang náo loạn.

"Nếu còn là động vật nữa, tôi sẽ kết thúc buổi phát sóng.”

Không biết có phải lời nói của tôi có tác dụng hay không.

Kết nối tiếp theo trở lại bình thường.

Đó là một chị trung niên trông trạc ngoài ba mươi, tên là Gia Tử.

Chị ấy nhờ tôi giúp tìm con gái.

Cô bé vừa tròn tám tuổi, mất tích một tuần trước, vẫn chưa tìm thấy tung tích.

Tôi nhìn bức ảnh con gái của Gia Tử rồi từ từ nhắm mắt lại, rất lâu sau mới mở ra:

“Không có hơi thở của người sống, Đông Tây Nam Bắc… chung quanh đều là nước, sâu dưới đáy hồ!”

Tôi đột ngột mở mắt và cau mày.

Đây rõ ràng là một vụ án phân xác.

Chỉ là sự phân bố của các mảnh thi thể có một chút kỳ lạ.

Còn Gia Tử đã gục xuống vì câu nói của tôi.

Chị ấy che mặt khóc thảm thiết:

"Sao có thể như thế được? Sao có thể như thế được, con bé còn quá nhỏ, sao có thể tàn nhẫn như vậy!.”

Tôi không biết phải an ủi chị ấy thế nào, nhìn vào bức ảnh của cô bé, tôi có chút mất mát.

Tôi luôn cảm thấy trong chuyện này có gì đó không bình thường.