Chương 4: Tìm Con



Tôi lại trở nên nổi tiếng.

Ngày càng có nhiều người theo dõi tôi.

Khi tôi bắt đầu phát sóng trực tiếp lần nữa, kết nối với tôi là một đôi vợ chồng trung niên.

Họ trông khoảng bốn mươi hoặc năm mươi tuổi, nhưng đầu tóc bạc trắng, trông rất tiều tụy.

Tôi hỏi: “Chú và dì muốn tìm người à?”.

Họ chần chừ rồi gật đầu, và gửi cho tôi rất nhiều quà.

Tôi vội vàng ngăn lại, cư dân mạng trong nháy mắt bàn luận rất sôi nổi.

[Xem tên của họ kìa, Tìm Con Trai Mạnh Đào, nhấp vào trang chủ của họ xem, hình như họ bị lạc mất con trai?]

Tìm Con Trai Mạnh Đào?

Tôi nhìn thấy tên trên màn hình của hai người họ, đúng là tên này.

Tôi lấy lại bình tĩnh và hỏi:

"Nếu như cần tìm người, chỉ cần cho cháu xem ảnh chụp, không cần gửi quá nhiều quà, cháu không cần."

"Được, được, được!"

Qua camera kết nối, ông chú kia vội vàng cúi đầu và lấy ra một chồng ảnh từ ngăn kéo.

Mỗi bức ảnh cho thấy từng giai đoạn lớn lên của một đứa trẻ.

Ông ấy dường như đang lấy ra bảo bối của mình, cẩn thận lau chùi sạch sẽ, lần lượt đặt lên chiếc bàn trước mặt, sau khi quay nhìn dì ngồi bên cạnh, chậm rãi nói:

"Người tôi cần tìm là con trai của chúng tôi, Mạnh Đào."

"Nếu như năm nay nó còn sống, cũng đã mười tám tuổi, đây là hình chụp thằng bé khi nó được ba tuổi."

Ông ấy chỉ từng bức ảnh và giới thiệu với tôi từng bức một.

“Đây là khi nó mới chào đời, một cậu bé mập mạp nặng 7 cân 6 lạng, vừa thấy tôi cầm máy ảnh lên nó đã cười toe toét.”

"Đây là khi nó được 100 ngày tuổi. Chúng tôi đã cạo đầu cho nó. Cái đầu nhỏ tròn xoe, dễ thương lắm."

"Đây là khi nó được một tuổi. Chúng tôi đã tổ chức tiệc thôi nôi cho nó ở quê. Nó cầm lấy một cuốn sách và một cây bút. Mọi người đều khen nó hiếu học."

"Đây là lần đầu tiên tôi đưa nó đến công viên giải trí. Thằng bé nhìn xung quanh và cười rất vui vẻ......"

Tìm Con Trai Mạnh Đào giới thiệu từng bức ảnh, tôi không đành lòng làm gián đoạn.

Sau khi giới thiệu bức ảnh cuối cùng, ông ấy nặng nề nói:

"Khi nó ba tuổi, đang chơi một mình trong sân ở dưới quê thì bị bắt đi mất.”

Nói đến đây, dì lặng lẽ cúi đầu, vươn ngón tay gầy guộc lau đi giọt nước mắt.

Ông ấy mắt cũng đỏ hoe, kìm nén cảm xúc và tiếp tục nói:

"Mẹ nó và tôi đã tìm kiếm suốt mấy năm nay. Chúng tôi đã đi khắp nơi và tiêu gần hết số tiền tiết kiệm, nhưng vẫn chưa tìm được tung tích của nó."

"Không còn cách nào khác, chúng tôi chỉ có thể đi đến thành phố khác tìm việc làm, cho dù hy vọng mong manh, cũng không muốn từ bỏ."

"Cho đến ngày hôm qua, vợ của tôi đang rửa chén trong quán cơm, nghe được mấy người phục vụ nói chuyện, họ nói trên mạng có một cao nhân phát sóng trực tiếp để tìm người, rất linh nghiệm.”

"Vợ tôi vội vàng hỏi họ làm sao để xem phát sóng trực tiếp, làm sao tìm được Đại sư......"

"Chúng tôi cầm điện thoại di động đợi cả buổi sáng, cuối cùng cũng chờ được cô bắt đầu phát sóng."

"Đại sư, cô xem, đây đều là ảnh chụp con trai tôi, nếu như cô có thể tính toán ra vị trí của nó, cho dù chỉ là phương hướng, chúng tôi cũng vô cùng cảm kích.”

Sau khi nói xong, cả hai trực tiếp quỳ xuống trước mặt tôi và liên tục dập đầu.

Phòng phát sóng trực tiếp trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, ngay cả những lời bình luận của cư dân mạng cũng chậm chạp cuộn lên.

Tất cả mọi người, căn bản đều rất hận những kẻ buôn người đáng nguyền rủa kia.

Tôi trấn tĩnh lại, bảo cô chú mau đứng dậy, rồi hứa với họ sẽ cố gắng giúp họ tìm con trai.

Tôi nhìn những bức ảnh, nhắm mắt lại và hình dung ra hình ảnh của cậu bé trong tâm trí mình.

"Hướng Tây Nam, bên trong một tòa nhà cao tầng, tường xám đen, treo bức tranh sơn dầu hình hoa hướng dương, sàn nhà bằng gỗ. Cậu ta đang ngồi trên ghế, bên cạnh có một chậu cây màu xanh, chiếc máy tính xách tay và món gà rán bán ở bên đường.”

Tôi mở mắt và thở dài dưới cái nhìn chờ mong của hai vợ chồng:

"Xin lỗi, cháu chỉ có thể nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh và phương hướng đại khái của cậu ấy, còn thành phố và địa điểm chính xác cháu không thể xác định được.”

Tôi rất xấu hổ, nhưng chú và dì gật đầu trong nước mắt, nói không sao cả.

"Ít nhất thằng bé vẫn còn sống và đang sống rất tốt, không phải chịu khổ."

Dì quay đầu lại nghẹn ngào nói:

"Như vậy chúng tôi cũng có hy vọng, từ từ tìm kiếm tung tích của thằng bé.”

"Chỉ cần chúng tôi còn sống, chúng tôi sẽ không bỏ cuộc."

"Cảm ơn Đại sư."

Tìm Con Trai Mạnh Đào đã ngắt kết nối.

Tôi cảm thấy trong lòng phiền muộn.

Đúng vậy, cuộc sống của Mạnh Đào tốt hay xấu không quan trọng.

Tìm Con Trai Mạnh Đào sẽ không bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm con mình.

Đây là đứa con ruột thịt của họ, là nỗi ám ảnh trong suốt quãng đời còn lại của họ.

Nếu như có thể.

Nên để cho những kẻ buôn người đó cảm nhận nỗi đau của sinh, lão, bệnh, tử và nỗi đau mất con thay cho bọn họ, cho đến khi bọn họ tìm thấy được con của mình.