Chương 42:

"Là y câu dẫn ta.” Mil uống rượu, nói dối mà mắt cũng không nháy một chút.

Ni lạp yên lặng hạ mi mắt, sự chán ghét sâu sắc xẹt qua trong mắt. Đối mặt với sự lên án không thực tế của Mil y cũng không muốn giải thích, y biết là cho dù có giải thích Casey cũng sẽ không nghe.

Không cần phải tốn võ mồm, Ni Lạp cảm thấy muốn rời khỏi nơi nguy hiểm này.

Dưới ánh nhìn không có ý tốt của Casey, Ni Lạp cũng không hề cảm thấy sợ hãi. Y chỉ kinh ngạc, vì sao đã muộn như vậy mà Casey lại có thể xuất hiện ở đây, chẳng lẽ muốn đến tìm y sao?

Ni lạp chưa rời đi đã bị cản trở. Casey liếc mắt nhìn thoáng qua Ni lạp, ý cười không rõ ràng hiện lên trong mắt. Hắn vốn muốn đến nhìn xem trong khoảng thời gian này lão nam nhân sống như thế nào, tùy ý còn có thể chê cười y hai ba câu. Nhưng khi hắn đi đến hoa viên nhìn thấy chuyện vừa xảy ra, tức giận nhiều hơn là tò mò.

Hắn thấy lão nam nhân kia đẩy Mil ra, hắn cũng thấy được những điều không giống trước kia.

“Lão nam nhân kia đẩy ngươi ra, ngươi nên tự mình hiểu đi thì hơn.” Casey nhìn Mil, vui sướиɠ khi người gặp họa, dường như đã rất lâu không có chuyện gì có thể làm cho hắn vui vẻ như bây giờ.

Mil đẩy bả vai Casey, vừa đi vừa uống rượu: “Ngươi không cho ta, cũng không sao hết. Dù sao ta không thừa nhận, mà bên cạnh ngươi cũng không thiếu người. Chỉ cần chúng ta không vượt qua giới hạn kia thì ai cũng đừng nghĩ sẽ áp đảo người còn lại.” Hắn quay đầu lại nhìn Casey đang bất động tại chỗ, “Ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không bị số phận áp đặt.”

“Ta cũng không.” Casey trả lời chắc chắn mà hùng hồn, đó là sự khẳng định không thể nghi ngờ. Hắn nghiêng đầu nhìn về phía sân nhỏ nơi Ni lạp ở, dưới ánh sáng của ngọn đèn có bóng người lay động. Hắn cũng không muốn cùng thảo luận về vẫn đề mà cả hai mãi vẫn không thể thỏa hiệp, thế nên hắn đi thẳng về phía ánh đèn.

Mil nhìn chằm chằm bóng lưng hắn rời đi, vẫn chưa hết giận mà cắn chặt răng.

Hắn đường đường là quý tộc của Áo ba lạp lại bị một Lĩnh chủ không quyền không thế từ chối? Không thể tha thứ được! Hắn lạnh lùng cười nhạo sự cố chấp chết tiệt của chính mình, nhanh chóng rời đi. Đình viện trong đêm lại khôi phục vẻ yên tĩnh như lúc đầu.

“Lĩnh chủ nhà ta không hoan nghênh bệ hạ hạ cố đến chơi, thỉnh bệ hạ quay về cho.” Ngay khi Casey chuẩn bị tiến vào cửa phòng thì Địch Mã nhanh chóng xuất hiện như một cơn gió, hoàn toàn ngăn cản Casey bước vào.

Casey nhướng mày nhìn hắn: “Ngươi chính là tên nam kỹ lão nam nhân kia mua về.” Ánh mắt của hắn rất chắc chắn.

“Sai rồi. Hồi bẩm bệ hạ, Lĩnh chủ không già, mà tôi cũng không phải là nam kỹ.” Trên mặt Địch Mã lộ ra nụ cười thân thiện, nhưng bên dưới vẻ mặt kia lại che dấu sự bất mãn và chán ghét. Hắn còn ‘nghiêm túc’ giải thích khiến cho Casey không kiên nhẫn nhíu mày.

“Lĩnh chủ nhà ngươi đúng là đã nuôi được một con cẩu tốt.”

“Đa tạ bệ hạ khích lệ. Bệ hạ dường như là chưa từng được thấy qua con cẩu nào trung thành hơn con cẩu của Lĩnh chủ. Tiếc là cẩu của Lĩnh chủ không thích người, mà bệ hạ nếu muốn tìm một con tốt như con bên cạnh Lĩnh chủ cũng không có.” Địch Mã ngăn cản ngoài cửa, hắn nhất định không cho Casey tiến vào.

“Lĩnh chủ nhà ngươi chính là con cẩu của ta.” Ánh mắt của Casey trở nên nguy hiểm. Hắn phất tay ra hiệu cho Địch Mã tránh ra. Hắn chưa từng gặp qua con cẩu nào can đảm như vậy, còn dám diễu võ dương oai trước mặt hắn. Lão nam nhân kia rốt cuộc đã dạy dỗ con cẩu của mình như thế nào vậy? Hắn cũng muốn xem, đến cùng thì con cẩu ưa xằng bậy này có khả năng gì.

“Lĩnh chủ nhà ta không phải cẩu.” Nụ cười vô hại của Địch Mã vẫn đọng trên mặt, dù đối mặt với quốc vương miện Áo Ba Lạp cũng không có chút sợ hãi.

“Không phải cẩu thì là cái gì? Hừ, chẳng lẽ y có thể là thiên thần giáng xuống trần gian.”

“Y là dược sư của hi á ” Địch Mã giấu hai nắm tay đang siết chặt ở trong tay áo, “Thỉnh bệ hạ trở về, đợi ngày mai ta sẽ thông báo cho Lĩnh chủ.”

“Ta là người ngươi có thể ra lệnh sao?” Casey bị chọc giận, tay hắn bóp cổ Địch Mã, vầng sáng ma pháp màu đen quanh quẩn trên cái cổ trắng nõn của Địch Mã.

Địch Mã mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm Casey dùng bạo lực với mình. Mà Casey dường như cảm thấy được có điều gì đó bất thường. Một nam kỹ bình thường, sinh tử ngay trước mắt mà vẫn bình tĩnh như thế, cho dù là một con cẩu vẫn trung thành hết mức. Casey cảnh giác nhìn động tác của Địch Mã, lực tay của hắn vẫn không buông lỏng nửa phần.