Chương 41: Bí mật

Ni lạp sau khi trở về từ chỗ của Bạch công chúa thì trong lòng không thể bình tĩnh được nữa. Địch Mã bị cuốn vào sẽ làm cho sự việc ngày càng trở nên phức tạp, y bắt đầu hối hận, giữ Địch Mã lại có phải là lựa chọn chính xác hay không.

Y khoác áo ngủ phong phanh đứng bên cửa sổ, hai tay siết chặt lại, vài sợi tóc trắng theo gió lay động trong không trung.

“Thở dài nhẹ nhàng đúng là vui vẻ… Vui vẻ hạnh phúc là vùi lấp thống khổ…” Bên ngoài tẩm cung truyền đến tiếng ca trầm thấp, mang theo ngữ điệu đau đớn cắt ngang màn đêm yên tĩnh.

Là ai mà muộn như thế vẫn còn ca hát?

Ni lạp đẩy cửa phòng bước ra ngoài. Ánh trăng chiếu rọi trên người y hắt ra ánh sáng nhàn nhạt. Hậu viện trồng đủ loại hoa tím tràn ngập ánh trăng. Y dẫm trên cỏ tạo ra tiếng động thanh thúy.

Sột soạt sột soạt…

Điều này làm cho y hồi tưởng lại một ít chuyện cũ vốn đã bị chôn vùi. Vào cái đêm giữa hè kia, trong hoàng cung hi á diễn ra cuộc nổi loạn chưa từng có. Vị dược sư anh tuấn kia bị ma nữ khống chế, dùng thuốc độc gϊếŧ chết các đại thần trong hoàng thất.

Lửa bay đầy trời cùng tiếng khóc than xen lẫn khắp nơi.

Khi đó y đứng bên trong tẩm cung, nhìn mẫu thân toàn thân đầy máu chạy vào. Mẫu thân dùng thân thể của nàng ngăn cản mũi kiếm sắc bén của binh lính, đem y bảo vệ trong ngực. Y cả người toàn là máu đứng trên đại điện, nhìn thi thể đầy đất nhưng không rơi ra nửa giọt nước mắt.

Dũng cảm giơ lên lợi kiếm dính đầy máu tươi, chém chết dược sư bị ma nữ khống chế…

Thời điểm ấy, y còn rất rất nhỏ…

Chuyện cũ vốn thoáng hiện ra lại hiện ra trước mắt, sóng gió trong lòng y bắt đầu nổi lên. Hồi ức đã chôn sâu lại bị khơi lên, là thống khổ, cũng là kí ức trọn đời không thể quên.

Dưới đại thụ, một thiếu niên tóc vàng nhìn có chút quen mắt nhẹ nhàng lắc lắc một bầu rượu nhỏ. Vài chiếc lá rơi chậm rãi phiêu đãng trong gió, trong không khí tràn ngập khí tức lạnh lẽo hiu quạnh.

Dường như nhận thấy được có người đến gần, tiếng ca dừng lại.

“Lĩnh chủ Ni Lạp, ngươi thật đúng là rảnh rỗi, đã muộn vậy còn ăn mặc đơn bạc như thế mà tản bộ ở hậu viện, rất là mộng mơ đó.” Thanh âm băng lãnh trong đêm tối dường như có chút châm chọc.

Đến gần mới nhận ra người đang hát là tình nhân của Casey, Mil. Tuy rằng cách nói này nghe không hay lắm, nhưng y cũng không tìm ra cái tên nào để gọi người này.

“Ta biết ngươi suy nghĩ điều gì.”

“…Hả?” Ni lạp đứng tại chỗ nhìn hắn, “Vậy ngươi nói nghe xem, ta đang nghĩ cái gì.”

“Ngươi cảm thấy ta rất vô dụng, trốn ở chỗ này uống rượu. Hôm nay bị ngươi nhìn thấy, ngươi muốn cười thì cứ cười đi.” Mil từ mặt đất đứng lên, lấy tay chống trên thân cây, đánh giá Ni lạp từ trên xuống dưới: “Ngươi có biết không, biểu tình cùng một thân quần áo này của ngươi, thật là muốn dụ người ta phạm tội.” Dưới ánh trăng, hắn cúi đầu cười, tiếng cười như ma quỷ phiêu đãng trong bóng đêm.

“Ta không cảm thấy nguy hiểm.”

“Ngươi đủ lợi hại, ngay cả hi á Vương lẫn Casey đều đặc biệt có cảm tình với ngươi.”

"Ta không biết là có điều gì đặc biệt.” Sắc mặt Ni lạp bình tĩnh, hai mắt trong veo nhìn chăm chú vòng cổ trên cổ Mil.

“Ta cho ngươi biết, nếu ta thỏa hiệp với Casey, ngươi chắc chắn đã không có cơ hội.” Mil cười quỷ dị, đưa bầu rượu tinh xảo tới trước mặt Ni lạp, “Uống không?”

Ni lạp lắc đầu, ánh mắt ảm đạm. Y chỉnh lại khuôn mặt cứng nhắc quá mức. Y hiểu rõ ý tứ của Mil.

“Lĩnh chủ Ni lạp, sao ngươi lại không nói gì? Sợ?” Tiếng cười quỷ dị của Mil càng thêm đắc ý, “Ta còn muốn cảm ơn ngươi đã thay ta chịu khổ.”

“Không cần cảm ơn.” Ni lạp cười lạnh.

“Ngươi đừng cho rằng ta rất hào phóng. Ha ha…””Mil uống rượu, ngón tay quấn lấy sợi tóc trắng trước mặt Ni lạp.

Ni lạp khẽ nhăn mày, đáy mắt cũng một mảng lạnh lẽo. Mil thoáng cúi đầu, trên mặt treo một nụ cười hài lòng.

“Nói cho ngươi biết một bí mật.” Mil nhìn về phía sau Ni Lạp, khóe miệng cong lên một nụ cười quái dị.

“Có người đứng sau ngươi.” Cùng với thanh âm nói nhỏ của Mil, mũi Ni lạp truyền đến một luồng hơi thở ấm áp. Môi nam nhân đột nhiên bị cắn, y ăn đau đẩy Mil ra, nổi giận đùng đùng xoay người…

Hai chân Ni lạp như dính trên mặt đất. Casey một thân trang phục hoa lệ ung dung không chút tiếng động đứng đối diện y. Không biết hắn đến từ lúc nào, Ni lạp cảm thấy giống như bị sét đánh trúng. Mil giống như đang xem kịch vui mà tựa vào đại thụ, đắc ý uống rượu.